Cô lôi kéo Cố Thời Chương: “Bên kia có đường phố đúng không, chúng ta đi xem đi!”
Cố Thời Chương: “Được, đi.”
Vì thế họ lại một lần nữa leo lên xe đạp, anh chở cô chạy về phía trước.
Diệp Thiên Hủy nhìn gió biển nơi xa nổi lên, sắc xanh biển ran ra thành màu bọt sóng trắng xóa, cô không nhịn được mà giơ tay ra muốn nắm lấy ngọn gió biển kia.
Nhưng cô không bắt được gió biển mà lại bắt được sợi tóc dài của chính mình. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sợi tóc mỏng manh dường như cũng hóa màu vàng kim chói lóa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây