Mà trong bữa ăn, Cố Thời Chương đều ăn nói cung kính cẩn thận, rất khéo léo đóng vai phận con cháu.
Anh cười lên tiếng: “Cháu nhớ ngày xưa cô thích xá xíu mật ong và cua tươi chiên muối tiêu, nhà hàng này làm cả hai món đều rất ngon.”
Diệp Y Bạch cười đáp: “Mấy năm nay cô ở nước ngoài, mãi không ăn được đồ ăn Quảng Đông chính gốc, hôm nay về đúng là có phúc.”
Đào Vân Tiều lại cảm thán: “Trước đây Thời Chương kiêu ngạo lắm, dượng nhớ có một năm ông cụ Cố mở tiệc, cậu ta xuất hiện chào hỏi rồi biến mất không bóng dáng. Nếu có người tiếp tục nói chuyện với mình, cậu ta còn chẳng thèm nhìn thẳng cơ.”
Diệp Y Bạch cũng cười: “Phải rồi, trước kia cậu ta nhìn ai cũng với ánh mắt chẳng xem ai ra gì. Khi đó cô dượng còn nghĩ nếu sau này Thời Chương kết hôn, vợ cậu ta sợ rằng phải lẻ loi một mình, còn phải cẩn thận từng chút một, nếu không sẽ chọc cậu ta ghét bỏ. Lúc ấy nào ngờ tới có ngày hôm nay, cậu ta lại ngoan ngoãn nghe lời cháu gái chúng ta, mở miệng liền gọi cô dượng chứ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây