Vừa trông thấy Diệp Thiên Hủy, bà ấy lập tức vui vẻ nắm lấy tay cô, tỉ mỉ ngắm nghía một hồi rồi mới cười nói: “Cháu gái của cô xinh đẹp quá, có vài phần giống cha cháu lúc còn trẻ, cũng có vài nét của mẹ cháu nữa, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là cháu gái cô, quả nhiên máu mủ ruột thịt vẫn là thân thiết nhất.”
Diệp Lập Hiên đứng bên cạnh cười nói: “Giống à?”
Diệp Y Bạch: “Vừa nhìn một cái là biết ngay con ruột anh, e rằng chỉ có mình anh thấy không giống thôi!”
Đang trò chuyện, Đào Vân Tiều cũng bước xuống khỏi máy bay, thời trẻ ông ấy từng gặp tai nạn giao thông nặng, hai chân tàn tật phải ngồi xe lăn, được trợ lý đẩy ra.
Diệp Lập Hiên cũng vội giới thiệu, Diệp Thiên Hủy tiến lên chào hỏi, cô có thể nhận ra Đào Vân Tiều là một người đàn ông nho nhã trí thức, dù ông ấy có hơi gầy và xanh xao, nhưng hồi trẻ chắc chắn rất đẹp trai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây