Cậu ta lẩm bẩm: “Thật ra đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.”
Vinh quang đến quá nhanh, rõ ràng cậu ta vẫn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn hương vị của nó, ý thức của cả người vẫn còn đang lơ lửng chưa chạm đất.
Diệp Thiên Hủy giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Tổng Vạn, sau đó dùng tay vỗ vỗ lưng cậu ta, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, từ giờ cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Vài ngày tới không có lượt thi của Trần Tổng Vạn, cậu ta có thể thảnh thơi xem những trận đua của người khác.
Trần Tổng Vạn gật đầu: “Vâng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây