Diệp Thiên Hủy cung kính đáp: “Ông à, ngựa cũng có tính cách riêng của nó. Ngựa nhà chúng ta thì làm gì cũng chậm rãi, mà chậm thì chậm, mình cứ kiên nhẫn chờ nó phát huy từ từ thôi ạ.”
Làm gì cũng chậm...
Lời này vừa dứt, trên mặt của vài vị tai to mặt lớn ngồi đó đều thoáng lộ ra một biểu cảm khó tả.
Như ông Lư Chủ tịch Ủy ban đua ngựa kia, sau một thoáng sững người thì cũng bật cười: “Thế mới gọi là không cất tiếng thì thôi, đã cất thì sẽ khiến người ta phải bất ngờ! Phải đợi đúng thời điểm để bứt phá đó!”
Ông cụ Diệp lập tức khiêm tốn: “Nào có, nào có, trên trường đua này chuyện gì cũng có thể xảy ra, chưa đến phút cuối ai mà biết được, chúng tôi cũng chỉ có chút khí thế thôi, sao sánh được với Phỉ Thúy Sơn Hà của Bảo Huy chứ, đó mới là con ngựa đầu đàn xứng đáng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây