Hiện tại nghe thấy lời của Cố Chí Sàm, bà ta cũng sững sờ.
Tiếng Quảng Đông của bà ta không tốt, không hiểu hết những gì anh ta nói, chẳng qua vẫn cố gắng giải thích: “Con bé là con gái tôi, đây là con gái ruột của tôi! Tôi là mẹ nó, tôi đến nương nhờ nó!”
Bà ta lập tức nói với Diệp Văn Nhân ở sau lưng Cố Chí Sàm: “Văn Nhân, mẹ lạnh cóng nửa ngày rồi, vừa đói vừa mệt. Dù gì con cũng cho mẹ tiền đi, mẹ muốn ăn cơm, nếu không mẹ sẽ chết đói ở đây mất!”
Diệp Văn Nhân nhìn Phùng Tố Cầm trước mặt.
Mái tóc bù xù, trong cổ áo lấm lem bụi bẩn, khóe mắt còn đầy ghèn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây