Giọng của Cố Thời Chương có chút trầm, còn hơi khàn khàn : “Mặt có vết bầm.”
Diệp Thiên Hủy không khỏi nở nụ cười ác ý.
Sau đó, cô áp sát mặt mình vào mặt anh, giọng của cô mềm mại: “Thời Chương, anh nghĩ em cười anh sao?
Cố Thời Chương: “Em sẽ không cười anh sao?”
Diệp Thiên Hủy nhẹ nhàng nói: “Ngốc quá, sáng nay em dậy sớm, nhìn chằm chằm đầu bếp nấu súp, chỉ nghĩ đến việc bồi bổ cho anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây