Diệp Lập Hiên mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào cô con gái trước mặt, mu bàn tay cầm sách nổi đầy gân xanh.
Diệp Thiên Hủy nhớ lại tất cả lý do khiến cô đi tới Hồng Kông: “Con thích ngựa, muốn vọt lên mây mù, cũng rất thích đua ngựa, hy vọng bản thân làm được thật nhiều việc, hy vọng những người đang tuyệt vọng nơi vực sâu có thể nuôi khao khát giương cánh bay vút lên cao, hy vọng nhìn thấy một con ngựa hiền lành vẫn băng băng ngàn dặm! Con chẳng dám nghĩ tới mấy thứ như nhàn dật tự tại hay né xa danh lợi gì hết bởi vì từ khi sinh ra con đã định sẵn bản thân là Côn Bằng, con phải đứng trên đỉnh núi cao vút ngàn trượng, phải chao liệng tự do trên bầu trời, phải xoay chuyển trời đất, cho mọi người nhìn thấy con chính là Diệp Thiên Hủy.”
Cô dứt lời, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Diệp Thiên Hủy nhìn Diệp Lập Hiên, âm giọng có chút khàn đặc: “Nếu con muốn hành động thì sẽ chẳng thèm quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt thế này, tương lai còn rất nhiều thứ cha không vừa mắt nên nếu cha cứ một mực nổi giận thì tuỳ cha thôi.”
Cô nói xong thì lập tức rời khỏi thư phòng của ông ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây