Diệp Thiên Hủy: “Được rồi.”
Tuy lòng cô vẫn còn hơi khó chịu nhưng ít ra đã nguôi ngoai hơn nhiều, cô cảm giác ít nhất tiếc nuối của cô không phải là không thể đền bù được.
Cố Thời Chương nghe giọng cô vẫn còn hơi miễn cưỡng cười nhẹ thành tiếng: “Chỉ là một con cún bông thôi không phải thứ quý giá gì, anh sẽ tặng em con khác, cho nên không có gì phải khó chịu hết, được không?”
Diệp Thiên Hủy biết anh đang dỗ dành cô, mà đây cũng đúng là điều mà cô đang cần, nó làm cô cảm giác rất hưởng thụ.
Vì thế nỗi mất mát trong lòng cô cũng từ từ tiêu tán, cô cười nói: “Đúng là không có gì phải buồn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây