Cố Chí Sàm nghe vậy thì nhìn Diệp Thiên Hủy lần nữa, thật ra thì dáng vẻ của Diệp Thiên Hủy coi như là xinh đẹp nhưng mà nhìn quá trong sáng, đầu tóc buộc lên đơn giản, mặc một bộ đồng phục màu lam của chuồng ngựa, đứng ở nơi đó không có biểu cảm gì, giống như hoàn toàn không thấy được anh ta vậy.
Nhưng mà anh ta còn nhớ rõ, nhớ rõ ánh mắt lần đầu tiên khi Diệp Thiên Hủy nhìn thấy anh ta, cô rất chú ý tới anh ta, còn nhìn anh ta thêm vài lần.
Giả vờ cái gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ nông cạn thèm thuồng sắc đẹp của mình mà thôi!
Anh ta có chút ghét bỏ cười nhạo một tiếng: “Loại nhân viên công tác này sao có thể so sánh với em được!”
Diệp Văn Nhân nghe lời này, cười cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Diệp Thiên Hủy, dùng giọng nói dịu dàng khuyên nhủ: “Đừng nói như vậy chứ, nhân viên công tác của nơi này đều là người chuyên nghiệp, ông nội gửi gắm rất nhiều hy vọng đối với lần đua ngựa này, em tới nơi này để làm nghiên cứu kiểm tra trước, còn phải dựa vào nhân viên công tác nơi này nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây