Jessie cười hề hề nói: “Những nài ngựa kia sẽ nhường cân với đám “sâu” này, chắc là khoảng mười pound đấy!”
Điều này đối với “sâu” mà nói tất nhiên là có ưu thế không nhỏ, bản thân bọn họ còn nhỏ tuổi sức lực còn trẻ, nài ngựa chính quy lại muốn nhường cân cho bọn họ, bọn họ rất có thể sẽ đạt được một ít thành tích.
Diệp Thiên Hủy: “Hy vọng là vậy đi.”
Jessie càng ôm lòng tin lớn đối với Lâm Kiến Tuyền hơn: “Dù sao thì cũng là người đi ra từ chuồng ngựa của chúng ta, hy vọng cậu ta có thể thành công.”
Diệp Thiên Hủy nghe vậy, nhớ tới ngày đó khi gặp mặt người thân, ánh mắt lạnh lùng của những “sâu” kia nhìn họ không chớp mắt, bọn họ nhìn thấy người thân của mình nhưng lại không thể biểu hiện ra bất kỳ sự vui mừng nào, cùng lắm chắc có lẽ chỉ là vui vẻ ở trong lòng mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây