Tần Ngưng khí thế đầy mình, nói: “Giả một đền mười! Chú quản đất riêng nhà cháu lớn bao nhiêu làm gì!”
“Ái chà, cô bé này ghê thật! (ở đây là lời khen người giỏi giang theo cách nói địa phương) Thế cháu đợi chút, để chú tính toán.”
Triệu Tiến Minh quay lưng lại tính toán một hồi lâu, quay người lại nói: “Được được, chú đồng ý, sáu xu nhé, sẽ giúp cháu lấy phiếu. Nhưng cháu lại không cho chú đến nhà chở, vậy cháu mang đồ đến kiểu gì?”
Tần Ngưng liếc mắt nhìn chiếc xe đạp của ông ấy, giả vờ nói tự nhiên: “Cháu đi học mỗi ngày mang một ít cho chú!”
“Làm sao được! Cháu gái à, cháu mang được bao nhiêu, ba mươi cân hay năm mươi cân? Đợi cháu mang từng chút từng chút một, ba nghìn cân phải mang đến bao giờ? Cơ hội tốt đều bị người ta giành mất rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây