Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Kim Tú nói xong, Mạc Quế Hoa căm tức nói:

“Vậy các người tính sao? Con nhỏ chết tiệt này dọa sẽ giết thằng cu đấy! Tôi chỉ có mỗi một đứa con trai, nếu thằng cu có mệnh hệ gì, tôi sống sao đây!

Cái đồ đê tiện cứng đầu này, tốt nhất là sớm tống đi cho rồi, cho sang bên cạnh, vẫn có thể sai nó làm việc cho chúng ta, nhưng khỏi phải cho nó ăn, còn có tiền để trả nợ đội sản xuất cho mẹ hồi nằm viện nữa!”

Tần Nguyệt Trân ngồi xổm dưới chân tường, thầm cười lạnh.

Cô biết ngay, chỉ cần nhắc với Mạc Quế Hoa về việc Tần A Nam bỏ ra nhiều tiền như vậy, Mạc Quế Hoa nhất định sẽ giúp cô nghĩ cách, bàn với bà nội và cha về việc cho cô làm con nuôi Tần A Nam.

Quả nhiên, lúc này đã nóng lòng không đợi được, vừa tan ca đã lén lút bàn bạc, Mạc Quế Hoa còn lo bà nội không đồng ý, nên lấy cả việc bà nội còn nợ đội sản xuất ra làm điều kiện.

Còn Kim Tú, sau khi nghe con dâu nhắc đến chuyện nợ nần, liền im lặng, coi như đồng ý.

Tần Nguyệt Trân nghe thấy cha đểu Tần Đạt, ấp úng nói một câu: “Cái này... cũng không biết Tần A Nam có muốn không, dù sao cũng lớn thế này rồi, ai lại nhận nuôi đứa lớn thế này.”

“Không muốn cũng phải muốn! Tần A Nam chỉ là đồ hèn nhát, nhà Tần Thuật ở nhà cô ta lâu như vậy, cô ta có dám hó hé gì đâu? Cứ ép đặt người vào nhà cô ta, xem cô ta có dám không nhận không!

Con nhỏ chết tiệt này tôi một ngày cũng không muốn nhìn thấy nữa! Các người không thấy cái vẻ hung dữ của nó sao, như ma nước nhập vậy! Công khai muốn động tay với tôi! Loại đàn bà chanh chua này, làm sao dạy dỗ? Lớn thêm chút nữa, lỡ đi lăng nhăng với thằng đàn ông nào, ngay cả tiền sính lễ cũng không lấy được, tặng không một đôi giày rách cho người ta!”

Mạc Quế Hoa nghiến răng ken két, giống như bà ta mới là người bị ức hiếp.

Tần Nguyệt Trân nghe mấy câu này, lập tức lặng lẽ rút lui khỏi hành lang, đi thẳng về cửa phòng mình, rồi ra bếp, mở cửa sau đi ra.

Vừa mở cửa sau, giọng khóc của Tần A Nam càng nghe rõ hơn:

“... Trả lại cho tôi! Miếng thịt to như vậy, tôi còn không nỡ ăn một miếng, sao các người có thể làm vậy! Trả lại cho tôi, ngày mai là ngày giỗ mẹ tôi, tôi cần dùng mà, sao các người có thể như vậy chứ!”

“Đừng làm ầm nữa! Hết rồi, trẻ con ăn thì ăn rồi, có đáng gì mà la lối thế, cô không biết xấu hổ chứ tôi còn biết xấu hổ!”

“Nếu biết xấu hổ thì đã không làm chuyện này, mười cân thịt đó, tôi bỏ ra hơn tám đồng mua về, định ăn nửa năm, lúc chiều đi làm còn đó, trẻ con làm sao ăn hết được, để tôi vào tìm!”

Ban đầu là tiếng hai người phụ nữ cãi nhau khi to khi nhỏ, sau câu cuối của Tần A Nam, một giọng đàn ông vang dội lập tức chen vào:

“Mụ đàn bà khốn kiếp! Tìm cái gì mà tìm, dám bước qua sân này, coi chừng tao đánh gãy chân! Mày còn làm ồn, nửa đêm tao đốt chết mày trong phòng, mày có muốn thử không?”

Bên cạnh im lặng một lúc, rồi tiếng khóc tủi thân của Tần A Nam vang lên, nhưng không dám cãi nữa.

Tần Nguyệt Trân lập tức đẩy cửa sau cách nhà mình chỉ hai ba mét, bước vào nhà Tần A Nam, lớn tiếng nói:

“Dì A Nam, đừng sợ, dì cứ lên đại đội, nhờ người đại đội báo công an xã hộ, dì cứ nói thịt của dì bị mất, còn bị người ta dọa đốt chết! Ăn trộm đồ người khác, dọa người ta đều phải vào tù ăn đạn đấy, con làm chứng cho dì! Xem ai dọa được ai!”

Tần A Nam tuổi không lớn, nhưng đã bạc tóc sớm, lúc này đang đội mái tóc hoa râm, khóc nước mắt nước mũi, tủi thân không thể tả.

Nghe tiếng nói quay đầu lại, liền thấy Tần Nguyệt Trân gầy yếu, đang đứng ở cửa sau bếp, người đứng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông cao lớn trong sân, không nhượng bộ, không sợ hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️