Tần Mai Phương cũng đau, ngực cô ta vừa mới phát triển, từ phẳng lì đã hơi nhô lên một chút, nhưng lại cứng đờ, lúc này rơi từ trên không xuống đập vào lưng Tần Chấn Quốc, đau đến nỗi cô ta co người lại trên lưng cậu ta, hít vào đau đớn: “Ối... xít!”
Còn Tần Chấn Quốc bị cô ta co người trên lưng đến nỗi phải hét lên: “Á! Đau chết mất! Tần Mai Phương xuống đi, đau chết anh mày rồi, gãy xương rồi, á!”
Hai người nằm rên rỉ trên đất, Tần Ngưng đã thong dong bỏ đi từ lâu, hôm nay muộn rồi, về trễ nữa chắc Tần A Nam sẽ lo lắm, giờ cô đã có thể vận dụng không gian tự như, làm vài người ngã là chuyện trong nháy mắt, nhanh gọn, cần gì phải tốn sức, hừ!
Tần Ngưng không biết, lúc này Tần A Nam chẳng có thời gian lo cho cô, nhà cửa đang một mớ hỗn độn, đã hơn năm giờ rồi, lũ châu chấu chỉ biết ăn uống không muốn giúp đỡ đã kéo đến đông đủ.
Khi Tần Ngưng về đến nhà, chưa vào tường bao thì đã thấy bên cạnh tường có chuồng gà được làm bằng tre, tiếng gà vịt kêu inh ỏi, còn có tiếng người vui vẻ vọng ra: “Này này, Căn Đệ bắt con kia kìa, nhanh lên, ối dô, bắt được rồi, còn con kia nữa, con kia béo!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây