Hai “yêu quái già” mà Tần A Nam nói đến chính là hai người dì của bà, lớn tuổi hơn cha của Tần A Nam, Tần Ngưng phải gọi họ là bà dì.
Khi mẹ của Tần A Nam mới về nhà chồng, vì cha Tần A Nam phải đi làm thợ kiếm tiền, hai người chị chồng đã về nhà đã từng làm khó mẹ Tần A Nam không ít, sau này cũng không tha cho Tần A Nam, nhưng vì phong tục, nhà có việc lớn, những người dì này đều là người thân, buộc phải qua lại.
Tần A Nam nói xong, đưa ngọc bội cho Tần Ngưng:
“Thế này nhé, con đeo cái này, món đồ này người nhà họ Tần ai cũng có, là từ tay ông ngoại cho mẹ, coi như là ông cố cho con đi, ông cố thiên vị, chê mẹ là con gái nên cho mẹ cái xấu nhất, nhưng dù sao cũng là đồ nhà họ Tần. Cái này họ sẽ không nói gì đâu, thấy còn vui là đằng khác, mấy đứa con gái đi lấy chồng còn được cho cái tốt hơn mẹ.”
Tần Ngưng nhìn ngọc bội, nghĩ đến không gian của mình, liền nhận lấy, cô muốn thử xem không gian còn khả năng biến đổi ngọc đá tốt hơn không.
Tần A Nam mới cất hộp lại, rồi mang thang ra, định đặt hộp lên gác mái.
“Con làm cho, con nhỏ người, dễ trèo.”
Tần Ngưng ôm hộp trèo lên thang, Tần A Nam ở dưới nói:
“Cẩn thận nhé, trời ơi, cái quần này không thể mặc nữa rồi, vừa ngắn vừa rách, sắp lộ mông rồi, tên Tần Đạt thật chẳng ra gì, áo quần cũng không may cho con lấy một bộ, con để đồ xong xuống ngay, chúng ta đi tìm vải, ngày mai đi may quần áo.”
Tần Ngưng trên gác mái quay đầu lại: “Mẹ ơi, để kiểu gì ạ, cứ để đại thế này sao?”
“Không không, vào trong một chút, để cùng với mấy món đồ của ông con.”
Dưới nhà chỉ có một ngọn đèn dầu, lên gác mái ánh sáng không rõ lắm, Tần Ngưng hỏi: “Đồ gì vậy ạ?”
“À, đồ nghề chạm khắc của ông con đấy, khổ lắm, hồi trước nhiều cái đục búa của ông con bị thu đi luyện thép hết, may mà giấu được mấy món đồ, con thò tay sờ thử đi, sẽ thấy một gói to.”
Tần Ngưng thò tay vào sờ, quả nhiên chạm phải một gói vải thô to, tò mò mở ra xem, bên trong có nhiều dụng cụ thợ mộc và thợ chạm khắc, có cái to, có cái nhỏ tinh xảo, đều có cán gỗ, cán đã bóng láng vì dùng nhiều.
Tần Ngưng mừng rỡ, xách gói đồ cúi đầu gọi: “Mẹ ơi, những thứ này cho con được không?”
“Hả? Con á? Con gái con đứa, lấy mấy thứ này làm gì?”
“Mẹ ơi, con thích mấy thứ này lắm, khi rảnh con còn có thể làm ghế tre giường tre cho mẹ nữa!”
“Con biết làm mấy thứ này à?”
“Bây giờ con chưa biết, nhưng con học theo mẫu, nhất định sẽ làm được!”
“Ôi, con gái nhà ta sinh ra đúng là người nhà ta! Con xuống đi xuống đi, mang xuống đi!”
Tần A Nam ở dưới vui mừng khôn xiết, Tần Ngưng liền xách gói vải thô xuống, nôn nóng mở ra xem trên đất.
Ban đầu cô còn đang nghĩ, không có công cụ, không biết khi nào mới có thể thực hiện việc dựng nhà tre trong không gian, giờ đã có sẵn rồi, tuyệt quá!
Tần A Nam thấy cô thật sự thích, cũng vui vẻ giới thiệu bên cạnh:
“Đây là đục lớn, đây là đục nhỏ, đây là dây mực phải bỏ mực vào, cái này là bào... thôi thôi, đều là của con hết, con đừng xem nữa, mang về phòng con xem từ từ, nếu ông con biết con thích, không biết sẽ vui đến mức nào. Nào nào, chúng ta đi tìm vải. Ngày mai đi tìm thợ may Tăng Hoa.”
Quần áo thật sự cần phải may, Tần Ngưng chỉ mang theo một cái gối một cái chăn đến đây, không có quần áo thì không được, mùa đông cũng sắp đến, nếu đi học thì cả giày cũng không có.
May mà Tần A Nam tuy có vẻ ngờ nghệch, những năm qua vải vóc Nhậm A Sơn gửi về bà đều cất giữ, không tùy tiện cho ai, bản thân làm toàn áo vải thô, hoặc vải xấu mua ở công xã.
Lúc này Tần A Nam lục tung tủ ra, lấy ra được mấy tấm vải, thậm chí còn có một tấm vải len màu đen.