“Không cần đâu. Tạm biệt.”
Tần Ngưng không nán lại, vẫy tay rồi đi.
Thời buổi khó khăn, nhà nào cũng vất vả, cô chỉ thấy cô gái này mặc dù ăn mặc sạch sẽ, nhưng trên mặt ngoài nước mắt còn có dấu tát, chắc gặp chuyện khó khăn gì đó.
Đã vậy cô gái còn đuổi theo xin phiếu lương thực, chắc chắn là đang cần, nên cô cho thêm chút đồ để sưởi ấm lòng cô gái, ngoài ra, cô không muốn biết câu chuyện buồn cụ thể của người khác, khả năng của cô hiện giờ chưa đủ để giúp đỡ mọi người, quen biết lại càng không hay.
Việc ở đồn công an khá suôn sẻ, chỉ là phải đợi một lúc vì người làm việc mãi một giờ chiều mới đến. Tuy làm xong sổ hộ khẩu rất nhanh, nhưng khi Tần Ngưng ra khỏi đồn đã hơn hai giờ, cô vội vã đi đến trường cấp hai.
Trường cấp hai tốt hơn trường tiểu học nhiều, còn có cả tòa nhà hai tầng!
Tần Ngưng đứng nhìn sân trường một lúc, hỏi thăm người ta rồi tìm được một căn phòng nhỏ có ghi “Phòng Hiệu trưởng” ở cửa, nhìn từ xa thấy cửa mở, cửa rất đơn sơ, bên trong hơi tối.
Cô đứng ngoài cửa chỉnh lại quần áo, cố kéo tay áo đã ngắn cũn lên, rồi lấy tay chải lại tóc.
Thời buổi này, ai cũng mặc quần áo cũ, ở vùng quê, nhiều đứa trẻ chẳng để ý đến ngoại hình, nhưng Tần Ngưng vẫn cho rằng câu “ấn tượng đầu tiên bắt nguồn từ ngoại hình, cuối cùng kết thúc ở quan điểm” là có lý, cô còn hy vọng để lại ấn tượng tốt với hiệu trưởng, hôm nay phải bàn xong chuyện đi học!
Tần Ngưng đứng ở cửa, thấy trong phòng chỉ có một người, cúi đầu viết gì đó trên bàn làm việc, chắc là hiệu trưởng.
Cô cẩn thận gõ cửa, đợi hiệu trưởng ngẩng lên nhìn, rồi cúi người chào nghiêm túc, gọi một tiếng: “Báo cáo.”
Hiệu trưởng nhìn cô với ánh mắt thân thiện, nói: “Em học sinh, lớp nào vậy, có chuyện gì?”
Tần Ngưng mới bước vào, tự nhiên nói: “Chào thầy hiệu trưởng, em chưa học ở trường cấp hai. Em ở Đội Tiến Phong, sang năm em mười lăm tuổi, muốn đến học cấp hai, em đã thi ở trường tiểu học rồi, đây là thư giới thiệu của hiệu trưởng trường em, mong thầy cho em một cơ hội.”
“Ồ!”
Hiệu trưởng nhận thư giới thiệu, nhìn cô từ trên xuống dưới, gật đầu: “Em gan dạ đấy! Đội Tiến Phong... nếu em không nói, nhìn em thế này thầy còn tưởng em ở thị trấn cơ.”
“Hi hi, cảm ơn thầy khen, đi học thì phải có lễ phép học thức ạ, đều là nhờ thầy cô dạy dỗ tốt.”
“Ừm ừm! Biết ơn thầy cô là tốt! Đừng có sau lưng chửi bọn thầy là lão cửu nhé.” Hiệu trưởng cười tươi.
Tần Ngưng lập tức đứng thẳng người, nói: “Dạ không, những người như thế đều sai ạ, thầy cô là nghề cao quý nhất thiên hạ, dạy dỗ con người, rất đáng kính trọng ạ.”
“Trò ngoan! Thầy lâu lắm rồi không nghe câu nói này! Tốt tốt, ngồi đi, em tên là... Tần Ngưng, tên hay đấy.”
Hiệu trưởng lật xem thư giới thiệu, lại nói: “Em... chỉ học ba năm sơ cấp (lớp một đến ba gọi là sơ cấp, lớp bốn đến năm gọi là cao cấp) thôi à?”
“Dạ... cũng không hẳn ạ. Em đi học ba năm, nhưng ở nhà, có cơ hội là em tự học, nên em mới thi đỗ lớp năm ạ.”
“Thầy xem rồi, làm bài thi tốt, chữ cũng rất đẹp, hiếm có! Được, vậy qua Tết em vào học lớp sáu nhé.”
Hiệu trưởng đồng ý ngay, nhưng Tần Ngưng liền hỏi: “Thưa thầy, em có thể vào học lớp bảy ngay bây giờ không ạ?”
“Hả? Sao cơ?” Hiệu trưởng ngạc nhiên đẩy kính.
Phải nói kế hoạch của Tần Ngưng thật là quá đáng, vì nếu sang năm học lớp sáu, tức là còn phải hai năm ba tháng nữa mới tốt nghiệp cấp hai, còn nếu bây giờ vào thẳng lớp bảy thì chưa đầy ba tháng nữa đã tốt nghiệp!
Điều này đặt vào thời hiện đại thì không thể tưởng tượng nổi, nhưng thời đặc biệt mà, chuyện này cũng không phải không thể, ước mơ phải có chứ, nhỡ trúng số thì sao?
Nên Tần Ngưng ngay từ đầu đã định mạnh dạn đề xuất, nếu không được, cô sẽ xin sang năm học lớp bảy, thế cũng tiết kiệm được một năm!