Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Em trai nghịch ngợm, phá hỏng đồ nhà người khác, cả cha, mẹ kế và bà nội đều đánh mắng cô...

Tóm lại, cô là cái bao cát, là nơi trút giận, là con dê tế thần của gia đình này, chuyện gì cũng có thể khiến cô bị mắng một trận hoặc đánh một trận.

Đệt mẹ! Có mẹ kế thì có luôn cha ghẻ, câu này đúng quá! Tần Vệ Cương cũng là loại người như thế!

Tại mình nhất thời mềm lòng cho ông ta tiền, không ngờ rước về một con quỷ, khiến chiếc vòng ngọc bà ngoại cho cũng mất, viện dưỡng lão để tưởng nhớ bà ngoại cũng đổ sông đổ bể, bản thân còn phải đầu thai sang thế giới khác, thật có lỗi với bà ngoại quá!

Kiếp này, không dễ dãi làm người tốt nữa, dù là cha ruột cũng không được!

Tần Ngưng, không, bây giờ là Tần Nguyệt Trân.

Tần Nguyệt Trân nghĩ về quá khứ, không kìm được liền trừng mắt nhìn thằng bé đang nhăn nhó. Cô nghĩ, kiếp trước nếu không theo mẹ mà sống trong nhà của Tần Vệ Cương, có lẽ cũng sẽ bị đối xử như thân xác này, cũng sẽ có một đứa em trai đáng ghét như vậy.

Thằng bé giật mình, nó chưa bao giờ thấy chị nó trợn mắt với mình, liền ấm ức gọi: “Mẹ ơi, chị ấy trừng mắt với con!”

Người phụ nữ trung niên tên Mạc Quế Hoa, nghe con trai nói liền quay đầu lại, đôi mắt trợn ngược:

“Tần Nguyệt Trân, mày dám trừng mắt với em mày? Hả?! Mày còn dám trừng nó? Trời lạnh thế này, mày không trông em cho tốt, còn dám trừng nó, mày muốn chết hả?”

Tần Nguyệt Trân vừa mới hiểu rõ tình hình, lúc này đang đầy bụng tức giận, cô không còn là đứa trẻ nhút nhát ngày xưa nữa, đặc biệt căm ghét chuyện lấy vợ kế rồi ngược đãi con riêng kiểu này.

Cô “vụt” đứng dậy, lớn tiếng nói:

“Đúng vậy! Tôi không muốn sống trong cái nhà này nữa! Nếu không phải tôi nhảy xuống cứu con trai bà, nó đã chết đuối rồi, bà không những không biết ơn, còn chửi mắng tôi, tôi trừng mắt với nó thì sao? Nếu được tôi còn muốn đánh nó nữa! Chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng ghét như vậy, dám đuổi mèo nhà người ta đến tận bờ sông, kết quả mèo bị dồn đến đường cùng định cắn nó, nó mới tự ngã xuống sông, ai đáng trách? Nó không chết là nó còn số!”

“Mày, mày.”

Mạc Quế Hoa sững người, đứa con gái rẻ mạt này trước đây đánh ba quyền không ra một tiếng, bây giờ lại dám nói những lời như vậy?

Điều này thật khiến người ta giật mình.

Nhưng bà ta nhìn Tần Nguyệt Trân từ trên xuống dưới, làm sao nhìn cũng thấy cô bé ướt sũng này vẫn là đứa con gái riêng cam chịu ngày nào!

Mạc Quế Hoa liền nổi giận đùng đùng, chống nạnh mắng:

“Mày dám cãi lại, mày dám đấu khẩu với tao, còn dám nguyền rủa em mày, mày, tao đánh chết mày!”

Nói xong, Mạc Quế Hoa tiện tay giật một chiếc áo vải thô trên giường, vung lên định quất Tần Nguyệt Trân.

Tần Nguyệt Trân giơ tay lên: “Khoan! Bà cũng đừng phí sức nữa, hôm nay bà cho một câu trả lời đi, đã không ưa tôi, tôi có một cách, bà cứ thẳng thắn bán tôi đi!”

“Cái gì? Mày, Tần Nguyệt Trân, mày nói cái gì?”

Mạc Quế Hoa lại tỏ vẻ kinh ngạc, nhướng đôi mắt tam giác, ngây người nhìn con gái riêng, chiếc áo trong tay chưa kịp quất xuống.

Tần Nguyệt Trân không thèm nhìn bà ta, lạnh lùng nói:

“Dì A Nam bên cạnh không con cái gì, trước đây còn định nhận nuôi một đứa trẻ, các người gửi tôi cho dì A Nam đi! Cũng đỡ cho bà phải nhìn thấy tôi bực mình, nghĩ đủ cách hành hạ tôi!”

Dì A Nam tên đầy đủ là Tần A Nam, là họ hàng chưa quá năm đời với cha của Tần Nguyệt Trân là Tần Đạt, chỉ vì mấy chục năm trước nhà bà tốt bụng cho người ta thuê một mảnh đất, khi phân chia thành phần đã bị quy là địa chủ.

Nhà bà chỉ sinh được một mình Tần A Nam. Những năm trước, nhà Tần A Nam có chồng ở rể, nhưng chưa đầy một năm thành hôn, người chồng đã gặp tai nạn chết.

Tần A Nam chưa kịp sinh con, chồng đã mất như vậy, còn mang tiếng khắc phu, chẳng ai dám ở rể vào nhà địa chủ này nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️