Văn phòng giáo viên chỉ có một phòng, tất cả giáo viên dùng chung, không có cái gọi là phòng hiệu trưởng.
Văn phòng mở cửa, Tần Ngưng thò đầu nhìn, thấy một cô giáo mặc áo kiểu Lê-nin màu xanh quân đội, bụng bầu to đang lau bàn làm việc, liền chào: “Cô Hồ, chào cô ạ.”
“Ồ, em là... Tần Nguyệt Trân phải không, cao lớn hơn nhiều rồi, không nhận ra nữa!”
Cô Hồ hơn hai mươi tuổi, đã từng dạy thân thể này của Tần Ngưng, nhìn một hồi mới gọi được tên.
Tần Ngưng đứng ngay ngắn ở cửa, cúi người chào cô Hồ: “Cô Hồ ạ. Em đã đổi tên rồi, bây giờ em tên là Tần Ngưng.”
Cô Hồ bụng bầu lớn bước ra, nói: “Ồ, Tần Ngưng! Hay, hay hơn Tần Nguyệt Trân. Hồi đó em học khá lắm mà sao lại nghỉ, hôm nay có việc gì không?”
“Em đã tự học xong chương trình lớp năm rồi, em muốn gặp thầy hiệu trưởng, nhờ thầy xác nhận giúp, sang năm em muốn học cấp hai, không biết có được không ạ?”
Cô Hồ kinh ngạc nhìn cô: “Em... muốn đi học lại? Còn muốn học cấp hai? Em... cha em đồng ý rồi sao? Hồi đó không phải ông ta bịt miệng em mang về sao?”
Việc kỳ quặc mà người cha kỳ quặc làm quả nhiên để lại ấn tượng sâu sắc, năm sáu năm rồi mà người ta vẫn còn nhớ.
Tần Ngưng đành cười cười: “Bây giờ em đã được nhận làm con nuôi nhà khác rồi, mẹ mới của em đồng ý rồi ạ.”
Cô Hồ rất vui, nói: “Vậy thì tốt quá! Em vào đợi một lát nhé, hôm nay cô trực nhật đến sớm quét dọn, thầy hiệu trưởng cũng sắp đến rồi.”
“Cảm ơn cô Hồ. Cô Hồ sắp sinh rồi phải không ạ? Cô đưa chổi cho em, để em quét ạ.”
Tần Ngưng đi qua giật lấy cây chổi, giúp cô Hồ quét nhà, cô Hồ ôm bụng đứng bên cạnh nói: “Cô còn hơn một tháng nữa mới sinh! Chỉ là bụng hơi to thôi. Nhưng cảm ơn em nhiều nhé!”
“Đó là việc em phải làm. Cô Hồ ngồi xuống đi ạ.”
Tần Ngưng giúp cô Hồ quét xong nhà, liền đi ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của thầy hiệu trưởng.
Cả văn phòng giáo viên, chỉ có trước bàn hiệu trưởng là thêm một cái ghế.
Một lúc sau, các thầy cô đều đến, nhưng rất nhanh cũng đều đi dạy, những giáo viên này thường là một người một vị trí, không có ai ở lại văn phòng, ngay cả cô Hồ cũng ôm một chồng vở bài tập đi vào lớp.
Thầy hiệu trưởng họ Ân, đầu hói một nửa, mặt đỏ hồng, người rất hiền hòa, nghe Tần Ngưng nói ý định, liền bảo: “Trường hợp của em tuy hiếm nhưng cũng không phải không được, có thể tiếp tục đi học là tốt rồi, thế này nhé, em làm thử bài kiểm tra lớp năm, nếu làm được, thầy sẽ viết thư giới thiệu cho em, em đến trường cấp hai gặp hiệu trưởng thử xem, nếu không làm được, em vẫn học tiểu học.”
Nói rồi đi tìm trên bàn giáo viên lớp năm, lấy một đề toán, một đề văn đưa cho Tần Ngưng: “Từ từ làm nhé.”
Để một sinh viên đại học làm bài thi lớp 5 những năm 70 thì chẳng có gì khó khăn.
Tần Ngưng làm xong phần toán trong nửa tiếng, văn trong một tiếng, không thể nhanh hơn được nữa, nhanh hơn thì sẽ rất kỳ lạ.
Để tốn thời gian, Tần Ngưng còn cố tình viết từng chữ một cách cẩn thận, từng nét một. Đến nỗi khi hiệu trưởng xem, ông ấy cũng phải khen ngợi: “Chữ viết đẹp quá, đúng là một mầm non tốt.”
Đúng lúc các thầy cô vừa dạy xong hai tiết học, thời gian nghỉ giữa giờ hơi dài, vài thầy cô đến xem, một người tự nguyện: “Để tôi chấm phần toán.” Người khác nói: “Phần văn để tôi xem thử.”
Một lúc sau, các thầy cô đều vây quanh Tần Ngưng khen ngợi: “Tốt lắm, rất tốt, toán đúng hết, bài văn còn hay hơn, có trình độ, thật là giỏi!”
Hiệu trưởng Ân dùng tay vuốt mái đầu hói của mình, nói: “Được rồi, thầy sẽ viết thư giới thiệu cho em, em đến trường cấp hai của công xã đăng ký học lớp 6 nhé, ở đại đội của chúng ta, chỉ có hai ba nữ sinh học cấp hai thôi, cố gắng học nhé!”
Tần Ngưng giả vờ e thẹn cười, cầm thư giới thiệu, cúi chào các thầy cô rồi đi, học lớp 6 ư? Không không, cô có kế hoạch khác, cô hy vọng có thể học thẳng lên lớp 7, không cần phí thời gian ở đây.