“Đội trưởng Đường, vì cháu đã được nhận làm con nuôi của dì A Nam, cháu muốn đổi tên, bác có thể giúp cháu viết rõ tên cũ và tên mới được không ạ?”
“Dĩ nhiên là được. Hay để bác đặt cho cháu một cái tên nhé?”
Đội trưởng Đường vừa nghe đến chuyện đặt tên, liền nói một cách nhiệt tình và phấn khởi.
Tần Nguyệt Trân mỉm cười e thẹn, nói: “Cảm ơn đội trưởng Đường, cháu muốn dùng cái tên mà mẹ ruột cháu đã đặt cho cháu trước đây, Tần Ngưng.”
Tần Nguyệt Trân vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô.
Tần Đạt không nhịn được nói: “Con, mẹ con đặt tên cho con khi nào thế?”
Tần Nguyệt Trân lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông ngay cả mặt mũi mẹ thế nào cũng quên rồi, làm sao nhớ được những chuyện này!”
Tần Đạt lập tức câm bặt, không dám mở miệng nữa.
Đội trưởng Đường gãi đầu: “Tần... Ngưng? Viết thế nào?”
“Cháu viết cho bác xem. Mẹ cháu nói bà mơ thấy chữ này, lúc cháu học ở trường cháu có hỏi cô giáo, cô bảo đọc là Ngưng.”
Tần Nguyệt Trân cầm bút viết xuống bên cạnh.
“Ôi chao, bác còn chưa từng thấy chữ này!”
Đội trưởng Đường ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng có vẻ hoàn toàn tin lời Tần Nguyệt Trân, giúp cô viết xong giấy tờ, ông ấy và Lương A Muội đều ký tên, rồi đưa cho Tần Đạt: “Nào! Ký tên đi.”
Tần Đạt nhìn con gái lần cuối, nuốt nước bọt, nguệch ngoạc viết tên mình.
Đến lượt Tần A Nam, bà xúc động lau tay vào áo mấy lần cho hết mồ hôi, mới cầm bút lên.
Đội trưởng Đường cầm lấy xem cuối cùng, khen một câu: “Mấy chữ Tần A Nam viết khá đấy.”
Tần A Nam cười: “Lúc cha tôi còn sống đã dạy tôi mấy chữ này! Chữ ông ấy đẹp lắm, còn thuộc cả Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính!”
Câu nói này khiến Lương A Muội lại liếc xéo Tần A Nam.
Tần A Nam chẳng có thời gian để ý những chuyện này, chỉ hỏi đội trưởng: “À, đội trưởng, vậy hộ khẩu thì sao ạ?”
“Cô đến đại đội xin giấy chứng nhận, rồi lên công xã sửa lại, để cuối năm chia lương thực cũng tiện chia về bên này.”
“Ấy ấy, không phải thế, đội trưởng, phải chia về bên tôi chứ!” Tần Đạt lập tức nói, còn gấp gáp đứng dậy, như thể ngay lúc này đã không được chia lương thực nữa vậy.
Tần A Nam lại rất nhường nhịn: “Được được, chia về bên anh, chỉ là sửa lại hộ khẩu thôi.”
Đội trưởng Đường liếc nhìn Tần Đạt, gõ gõ tẩu thuốc, nói: “Ai cũng phải ăn cơm, không thể thiên vị ai được! Hôm nay là mùng mười tháng mười một rồi, thế này nhé, năm nay khẩu phần của Tiểu Trân chia làm mười hai phần, đến lúc đó Tần Đạt lấy mười một phần, Tần A Nam lấy một phần.”
Tần Đạt lúc này mới im lặng.
Tần A Nam lại cảm ơn rối rít: “Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn đội trưởng, vậy anh chị ngồi một lát, tôi đi gói phong bao cho Tần Đạt.”
Tần A Nam vào phòng, nghe thấy tiếng lục lọi trong phòng, một lúc sau, lấy ra một cuộn tiền và phiếu buộc bằng dây đỏ, đưa cho đội trưởng Đường, nói: “Thật ngại quá, không phải dịp Tết nhất gì, nhà cũng chưa chuẩn bị giấy đỏ, không được trang trọng.”
Lương A Muội khẽ nói: “Tư tưởng tư bản!”
Ba mươi đồng, thời buổi này là rất nhiều tiền rồi, lại thêm mệnh giá nhỏ, phần nhiều là một hào hai hào, đội trưởng Đường mở tiền và phiếu ra trải trên bàn, đếm một hồi lâu mới đếm xong hết số tiền, rồi cầm lên xem phiếu gạo phiếu vải, nói: “Trong đội sản xuất của chúng ta, có lẽ chỉ có nhà cô là lấy được phiếu gạo toàn quốc!”
Tần A Nam thận trọng nói: “Đội trưởng, tôi, chủ yếu là chị họ A Sơn của tôi một lòng tốt tiết kiệm cho tôi...”
“Biết rồi, bình thường cô cũng làm việc tích cực, có thư đến chúng tôi đều biết, tôi không nói gì đâu. Vậy tôi đưa cho Tần Đạt nhé?”
“Vâng vâng! Đưa, đưa, phải đưa ạ!”
Tần Đạt mắt dán chặt vào số tiền, lúc nãy đội trưởng Đường đếm, ông ta đã đếm theo một lượt, nhưng vẫn cảm thấy mình chưa đếm rõ, nhận tiền xong, trước tiên lấy ngón cái nhúng nước bọt, đếm một tờ, lại nhúng nước bọt, cứ thế lặp đi lặp lại.