Tần Đạt nhìn bóng lưng con gái, người đàn ông cao lớn cúi lưng, nói với mẹ:
“Mẹ, mẹ có thấy con bé dạo này kỳ lạ không, mẹ nói xem, nếu nó biết chúng ta cho nó làm con nuôi nhà bên cạnh, nó có đồng ý không?”
Kim Tú bĩu môi, nói: “Mặc kệ nó! Đồ gái vô dụng sớm muộn gì cũng không phải người nhà này, nó từ nhỏ đã thân với nhà bên cạnh, chắc sẽ không từ chối đâu, chỉ là mấy ngày này, anh nói với vợ anh đừng gây sự với nó nữa, đừng chọc giận nó.”
Công điểm một ngày hai phần của Tần Nguyệt Trân là cắt cỏ cho đội sản xuất, cắt đủ sáu mươi cân là được.
Nhưng thường ngày, Tần Nguyệt Trân vừa phải nấu cơm cho gà ăn giặt quần áo quét nhà chăm sóc vườn rau, còn phải trông nom đứa em trai nghịch ngợm khắp nơi, sáu mươi cân cỏ có khi phải dậy sớm thức khuya mới cắt được, nên việc cô sớm đi cắt cỏ cũng không có gì lạ.
Lúc này cô rửa tay xong, cứ như hôm qua, đường hoàng ngồi cùng bàn với Kim Tú và Tần Đạt uống một bát cháo.
Mạc Quế Hoa thấy cô đang uống cháo, hất mặt bưng bát về phòng ăn, còn cố ý bảo con trai mang một quả trứng gà vỏ đỏ ra bếp, đưa qua đưa lại trước mặt Tần Nguyệt Trân, trêu tức cô.
Tuy Tần Hồng Binh mới có sáu tuổi, nhưng từ nhỏ đã quen thấy gia đình đánh mắng Tần Nguyệt Trân, nên nó cũng sớm học được cách bắt nạt Tần Nguyệt Trân.
Lúc này, Tần Hồng Binh cầm quả trứng gà gõ vỏ trên ghế dài, vừa sụt sịt nước mũi vừa bóc vỏ, nói: “Nhìn này, tao có trứng gà, còn mày đồ của nợ thì không được ăn.”
Tần Nguyệt Trân khẽ liếc nhìn đứa trẻ chỉ cao bằng cái bàn, chẳng buồn để ý.
Kim Tú lên tiếng: “Nói mới nhớ, hôm qua tao thấy mất một quả trứng, không biết đứa khốn nào...”
“Tôi ăn đấy!”
Tần Nguyệt Trân không đợi Kim Tú mắng, thẳng thắn nhận luôn, vẫn ung dung húp cháo.
Kim Tú há hốc mồm mấy lần, vừa tiếc của vừa tức giận, nhưng những lời con bé này nói hôm trước về chuyện lăng nhăng vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu mắng nó quá đáng, không biết nó có nói bậy không, thế nên, những lời chửi mắng nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra được, mà thật khó chịu quá.
Kim Tú bèn quát Tần Hồng Binh: “Nhõng nhẽo cái gì! Có đồ ăn còn không yên, về với mẹ mày đi!”
Không ngờ Tần Hồng Binh đang ngậm lòng đỏ trứng trong miệng, bị Kim Tú quát một tiếng, giật mình, cả lòng đỏ trứng lăn xuống cổ họng, thế là bị mắc nghẹn.
Tần Hồng Binh người thấp, đang dựa vào phía Kim Tú và Tần Đạt, lúc đầu Tần Nguyệt Trân không thấy gì khác thường, nhưng Tần Đạt đã hét lên: “Ôi trời, Tiểu Binh, con ơi! Sao thế? Mau, mau nhổ ra!”
Kim Tú cũng đặt bát xuống, luống cuống tay chân: “Móc ra đi, móc ra đi, Tần Đạt anh móc ra cho nó đi, trời ơi, nó sắp nghẹn chết rồi! Thật sự sắp nghẹn chết rồi, phải làm sao bây giờ!”
Tần Nguyệt Trân nghiêng đầu nhìn, thấy Tần Hồng Binh hai bàn tay đen đúa tự bóp cổ họng, khuôn mặt khô nẻ tím tái vì nghẹn.
Dù Tần Nguyệt Trân có ghét cả nhà này đến đâu, nhưng Tần Hồng Binh dù sao cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, cô không thể để một đứa trẻ chết nghẹn trước mặt mình được.
Tần Nguyệt Trân lập tức bước tới, ôm ngang hông Tần Hồng Binh từ phía sau, vỗ mạnh vào lưng nó.
Chỉ hai cái, một lòng đỏ trứng đã chín xanh rơi ra, Tần Hồng Binh mới òa khóc.
Mà Mạc Quế Hoa nghe tiếng động vội chạy ra từ trong phòng, vừa hay thấy cảnh Tần Nguyệt Trân đang đánh mạnh vào lưng Tần Hồng Binh.
Mạc Quế Hoa như phát điên chạy tới, không nói không rằng túm tóc Tần Nguyệt Trân mà đánh: “Mày dám đánh Tiểu Binh! Đồ đê tiện mày muốn chết phải không, hôm nay tao liều mạng với mày!”
Tần Nguyệt Trân vì đang gấp cứu đứa nhỏ, không đề phòng Mạc Quế Hoa ra tay như vậy, bị Mạc Quế Hoa đánh liền mấy cái, lưng rát bỏng, da đầu tê buốt.
Tần Nguyệt Trân mạnh mẽ đẩy Mạc Quế Hoa ra, quát lớn: “Đồ đàn bà ngu ngốc không biết sống chết, đúng là nên để con bà chết nghẹn!”