Mạc Quế Hoa vẫn còn giơ mười ngón tay, nhưng nhìn con dao phay đen ngòm trong tay Tần Nguyệt Trân, những lời “không đánh chết thì không phải là người” vừa rồi cũng nuốt ngược vào bụng, không dám tiến lên một bước, tức đến nghẹn họng, phải gọi chồng:
“Cha Tiểu Binh! Anh xem này, xem con gái tốt của anh đối xử với tôi thế nào này, mau đuổi nó đi, nhà này có nó thì không có tôi!”
Tần Nguyệt Trân liếc nhẹ Tần Đạt, xách dao ra bàn, đặt dao bên cạnh, nói: “Ăn cơm! Mấy người không ăn, tôi vẫn phải ăn!”
Tần Đạt không biết mình đã ăn xong bữa trưa thế nào, chỉ biết khi thấy con gái xách dao đi rồi, ông ta liền nhìn sang Kim Tú: “Mẹ, mẹ xem...”
Kim Tú chỉ lo xới cơm: “Tùy anh, có phải tôi sinh nó đâu. Nhưng đứa con gái bất hiếu thế này, dù có thêm hai năm nữa cũng chẳng được bao nhiêu tiền sính lễ đâu, vợ anh lại hay mách lẻo, chắc chắn sẽ đồn nó là đồ hung dữ, hai năm nữa có khi còn chẳng ai dám cưới, nhà này còn nhiều chuyện để cãi nhau lắm!”
Tần Đạt im lặng một lúc, rồi đặt bát xuống, đi ra cửa sau.
Chiều hôm đó, Tần Nguyệt Trân thong dong xách giỏ tre đi cắt cỏ, tất nhiên, mang theo con dao của cô.
Cô đã nhắm sẵn từ trước, phía sau chuồng lợn của đội sản xuất có mấy cây măng tre mọc lan ra bờ sông, cô có thể nhân lúc cắt cỏ, chặt mấy cây măng đó về trồng trong không gian, chỉ vài ngày nữa, trong không gian sẽ có rừng tre, mà liềm cắt cỏ không thuận tay, nên mới mang theo dao, tiện thể dọa cho Mạc Quế Hoa sợ, cũng tốt!
Tối đến, Tần Nguyệt Trân vẫn như buổi trưa, nấu cơm xong cứ thế ăn cùng với Kim Tú và Tần Đạt.
Mạc Quế Hoa không lên bàn.
Tần Đạt xới cơm mang vào phòng, Mạc Quế Hoa cứ lải nhải cãi cọ suốt nửa đêm, đến khi Kim Tú nằm trên giường bị ồn quá chịu không nổi, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi! Đồ đàn bà lắm mồm! Chê nhà tôi không tốt thì cút về nhà cô đi!”
Thế là yên.
Bởi vì nhà mẹ đẻ Mạc Quế Hoa nghèo, không ưa gì Mạc Quế Hoa, khi gả vào nhà này ngay cả một bộ chăn đệm cũng không có của hồi môn, đây là điểm yếu của Mạc Quế Hoa.
Tần Nguyệt Trân chỉ lo trùm chăn ngủ say.
Qua đêm hôm qua, cô đã thử rồi, đồng hồ sinh học trong người cô cứ ngủ khoảng tám tiếng là tỉnh, đêm nay cô muốn ngủ cho ngon, cố gắng thức dậy sớm.
Quả nhiên, khi Tần Nguyệt Trân lại ra cửa sau lần này, sao mai ở phía đông đã sáng rực.
Tần Nguyệt Trân vội vàng đẩy cửa sau nhà Tần A Nam, lại thấy bà đang gục trên bàn bếp ngủ.
“Dì A Nam, dì A Nam.”
Tần Nguyệt Trân lay Tần A Nam tỉnh dậy, bà mở mắt mơ màng nói: “Ồ, Tiểu Trân, con đến rồi à, dì sợ con vào nhà tối quá, nên để đèn chờ con đấy!”
Tần Nguyệt Trân cảm thấy ấm lòng, nhẹ nhàng nói:
“Ôi! Dì à, con đã bảo không cần đợi con mà, xem dì kìa, cả đêm không ngủ ngon.”
Tần A Nam vội nắm lấy tay cô:
“Dì ngủ không được! Con có biết không, hôm qua trưa cha con đến tìm dì, nói muốn cho con làm con nuôi của dì, chuyện này con có biết không? Con có đồng ý không? Dì trăn trở cả đêm! Nếu không phải sợ mẹ kế cháu mắng con, dì đã đến hỏi con rồi!”
Tần Nguyệt Trân mỉm cười, mắt long lanh dưới ánh đèn dầu: “Dì à, vậy dì có muốn nhận con không?”
“Sao lại nói thế! Từ khi con còn nhỏ dì đã muốn nhận con rồi! Nhưng lúc đầu, nhà dì là địa chủ, lúc nào cũng bị người ta chửi còn không bằng ma quỷ, không thể để con phải chịu khổ theo, về sau, chuyện địa chủ thì họ không nhắc nữa, nhưng bản thân dì cũng bị nhà bác cả bắt nạt, dì sợ không bảo vệ được con, giờ cha con tự đến nói, mà còn còn có thể giúp dì, dì thật sự không dám tin! Con nói cho dì biết đi, con có đồng ý không, có đồng ý không?”
“Đồng ý! Dì A Nam, con muốn làm con nuôi của dì, sống cùng dì, sau này con sẽ chăm sóc dì!”