Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 20:

Chương Trước Chương Tiếp

“Dì A Nam đừng lo, con còn cách đối phó với bà ta, bà ta muốn ở thì cứ để bà ta vào ở, dì cứ như hôm qua, giúp con để cửa, nhưng tối nay dì cứ ngủ đi, đừng đợi con, con sẽ đến muộn hơn, đến sớm thì chắc chắn họ sẽ đề phòng.”

Trưa, Kim Tú, Tần Đạt và những người khác đều tan ca về nhà.

Tần Nguyệt Trân như mọi khi, đã nấu xong cơm gạo lứt, trong cơm gạo lứt còn phải trộn một nửa cám mạch, cám mạch là vỏ lúa mì sau khi xay nhỏ.

Nơi cô ở là vùng trồng bông, không trồng lúa, gạo phải đợi đến cuối năm, sau khi đội sản xuất nộp bông xong, mới được điều phối từ vùng trồng lúa về phân phát cho xã viên, nên cơm trắng ở đây là thứ cực kỳ quý giá.

Hôm nay, Tần Nguyệt Trân không đợi Kim Tú, Tần Đạt bọn họ ăn xong mới đi cạo cơm cháy, mà tự múc cho mình một bát, đường hoàng ngồi vào bàn, đợi Kim Tú và những người khác về là ăn luôn.

Tần Đạt vào trước.

Ông ta vẫy vẫy nước trên tay, mắt liếc thấy con gái ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, khuôn mặt đen đỏ nhăn nhúm vài cái, không nói gì, cũng ngồi vào bàn.

Kim Tú vào, thấy dáng vẻ Tần Nguyệt Trân, vừa mới há miệng, Tần Nguyệt Trân mỉm cười nhạt với bà ta, Kim Tú không hiểu sao thấy ngượng, cũng nén không lên tiếng.

Mạc Quế Hoa kéo con trai vào, vừa đi vừa nói: “Nhanh lên, không ăn ngay thì lát nữa chỉ có cơm cháy mà ăn thôi!” Ngoảnh đầu lại, thấy Tần Nguyệt Trân ngồi ở bàn, bà ta không chịu được.

“Ối giời! Ai cho mày ngồi vào bàn hả? Hả? Đồ lười chảy thây, bảo mày trông em mày suýt chết đuối, mày còn mặt mũi nào ăn cơm hả!”

Tần Nguyệt Trân không thèm nhìn bà ta, cầm đũa lên nói: “Bà nội ăn cơm, cha ăn cơm.”

Mạc Quế Hoa thấy Tần Nguyệt Trân không thèm để ý đến mình, càng tức giận hơn, bước nhanh đến định kéo Tần Nguyệt Trân xuống khỏi bàn: “Cút! Ai cho mày lên bàn ăn cơm hả, em mày còn chưa ăn đâu, cút đi!”

Tần Nguyệt Trân đẩy bà ta ra, “vụt” một cái đứng dậy: “Bà nói thử xem nào? Tại sao tôi không được ngồi ở cái bàn này ăn cơm?”

“Mày, mày, mày một đứa con gái đê tiện lên bàn làm gì!”

“Thế bà không phải đàn bà à? Bà nội không phải đàn bà à? Người ta còn nói phụ nữ có thể đảm đương nửa bầu trời, vậy bà dựa vào đâu mà không cho tôi lên bàn ăn cơm?”

“Mày mày!” Mạc Quế Hoa chỉ tay vào mặt cô, nhưng không nói được lý do, đành trực tiếp làm ầm: “Dù sao mày cũng không được ăn! Đồ đê tiện như mày phải đợi bọn tao ăn xong mới được ăn!”

“Đê tiện là chửi ai?”

“Chửi mày!”

“Ồ, ha ha, thì ra đê tiện đang chửi tôi à, nhưng tôi chẳng sợ đê tiện chửi đâu, tôi vẫn cứ ngồi đây ăn đấy, xem bà làm gì được?”

Tần Nguyệt Trân nói những lời này một cách bình thản và thoải mái, ngay cả Mạc Quế Hoa dù đầu óc ngu si cũng đã hiểu ra.

Bà ta tức điên lên, gào thét: “Á à, mày dám chửi tao, không đánh chết mày thì tao không phải là người!” rồi định xông tới túm tóc Tần Nguyệt Trân.

Tần Nguyệt Trân chạy nhanh đến bên bếp lò, chộp lấy con dao thái rau giơ lên:

“Bà dám! Hôm nay tôi nói rõ ở đây, từ nay về sau, trong nhà này đừng ai nghĩ đến việc động một ngón tay vào người tôi! Ai động vào tôi, tôi chặt người đó! Tôi chưa đủ mười bốn tuổi, dù có giết người cũng chỉ là phạm nhân vị thành niên, không bị xử bắn đâu, ai không sợ thì cứ thử xem!”

Cả nhà im phăng phắc.

Ngay cả Tần Hồng Binh mới sáu tuổi cũng ngây người nhìn chị gái vốn nhút nhát của mình, giơ dao phay đối diện với mẹ, không dám ho he một tiếng.

Trong mắt Kim Tú đầy cảm xúc phức tạp, liếc nhìn Mạc Quế Hoa rồi không lên tiếng.

Còn Tần Đạt thì hoàn toàn sửng sốt, hôm qua vợ nói con gái đã thay đổi, nên gả đi cho xong, ông ta không tin, nhưng hôm nay thấy thế này, đúng là đã thay đổi thật!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️