Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Kim Tú cũng sợ, có lẽ cũng thất vọng, Tần Nguyệt Trân nhỏ bé thời đó bị bà ta đánh không ít, có lẽ là không ngờ lão Hứa bên ngoài còn có nhiều phụ nữ khác, Kim Tú đôi khi đang ngủ lại lôi Tần Nguyệt Trân dậy đánh một trận, đánh xong vẫn chưa hả giận, thường véo vào đùi cô, vừa véo vừa mắng: “Véo chết mày đi con ** nhỏ, ai bảo mày quyến rũ người ta, ai bảo mày quyến rũ người ta!”

Trong ký ức của Tần Nguyệt Trân, cô đã quen chịu đựng mọi thứ, nhưng bây giờ đã đổi khác rồi còn gì, Tần Nguyệt Trân hiện tại nghĩ đến những chuyện trong ký ức, thật muốn đánh Kim Tú một trận.

Ban đầu, Tần Nguyệt Trân đã có ý định sống với Tần A Nam, miễn là gia đình này đối xử tốt với cô, cô đâu có muốn gây sự với ai! Ai ngờ Kim Tú mở miệng là làm tổn thương người khác, chẳng quan tâm Tần Nguyệt Trân mới là cô bé mười bốn tuổi, những lời về chuyện dan díu với đàn ông có nên nói hay không, lại còn kéo cả Tần A Nam vô tội vào, Tần Nguyệt Trân quyết không tha thứ cho bà ta nữa.

Loại phụ nữ bề ngoài tử tế với người khác, lúc nào cũng muốn kiếm chác được chút lợi lộc, sau lưng lại nói bậy bạ phỉ báng người ta, Tần Nguyệt Trân ghét nhất! Dù là bà nội ruột cũng không được!

Tần Nguyệt Trân chỉ lo ăn cơm, khi gần ăn xong, Mạc Quế Hoa đi vào.

“Mẹ, sao chưa thắp đèn ạ?... Ơ! Mày, mày, ai cho mày gan to vậy, cha mày em mày chưa ăn, mày đã ăn trước rồi!”

Mạc Quế Hoa lúc đầu tưởng người ngồi ăn cơm trên bàn là Kim Tú, đến khi cầm đèn dầu ra sau bếp thắp lửa, thấy mặt Kim Tú ở sau bếp, mới nhận ra, ơ, vừa nãy bà còn gọi Tần Nguyệt Trân là mẹ nữa chứ, Mạc Quế Hoa liền chỉ vào Tần Nguyệt Trân mà mắng.

Tần Nguyệt Trân mỉm cười thản nhiên dưới ánh đèn dầu vừa thắp, nói:

“À, bà nội cho tôi gan đấy! Hôm nay tôi cứu cháu nội lớn của bà dưới sông, bà mới cho tôi ăn trước mà! Mọi người cứ từ từ ăn nhé, tôi mệt rồi, tôi đi rửa rồi ngủ trước đây!”

Nói xong, cô nhẹ nhàng đi lấy chậu gỗ, múc một ít nước từ nồi, rồi về phòng.

Phía sau, Mạc Quế Hoa vẫn còn làu bàu: “Mẹ ơi, mẹ xem, mẹ xem cái điệu bộ chết tiệt kia của con ranh đó kìa, để con gọi cha nó đến dạy dỗ nó!”

Kim Tú hét lớn: “Thôi đi! Chỉ ăn trước một bát cơm thôi mà, làm ầm ĩ cái gì, gọi chồng con mày đến ăn đi, đồ ăn cũng nấu xong rồi.”

Đêm khuya ở thôn quê nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, ngay cả Mạc Quế Hoa dù trong lòng còn nhiều bất mãn, cuối cùng cũng giúp con trai rửa tay chân rồi đi ngủ.

Tần Nguyệt Trân nghe Kim Tú cũng đã lên giường, trước tiên trở mình một hồi lâu trên giường, nhưng vì công việc ban ngày mệt nhọc nên bà ta cũng chìm vào giấc ngủ say, phát ra tiếng ngáy khá to trên chiếc giường gỗ cũ kỹ.

Tần Nguyệt Trân đợi thêm một lúc nữa, đợi đến khi tiếng ngáy thật đều đặn, cô mới nhẹ nhàng trở dậy, lén mở cửa sau đi ra ngoài.

Ánh trăng mờ ảo, xung quanh tĩnh lặng.

Tần Nguyệt Trân đẩy cửa sau nhà Tần A Nam.

Tần A Nam đang ngồi sau ngọn đèn dầu, chờ đợi Tần Nguyệt Trân, thấy cô vào liền cầm đèn đi tới: “Ngủ rồi, mọi người đều ngủ rồi.”

Tần Nguyệt Trân gật đầu: “Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”

“Đến đây, con đến xem này, đều để trong phòng dì rồi.”

Tần Nguyệt Trân thành thạo đi vào phòng Tần A Nam, chỉ thấy trên bức tường hướng tây đã dựng sẵn một cái thang, dưới đất còn đặt một cái giỏ, giỏ được phủ một tấm vải trắng.

Tần Nguyệt Trân vén tấm vải trắng lên, lấy ra hai bộ quần áo xem xét rồi mặc vào người.

Một lúc sau, cô quay người cho Tần A Nam xem: “Thế nào?”

Tần A Nam nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt, mặc chiếc áo bông xéo vạt vừa dài vừa rộng, trông giống như người từ một hai mươi năm trước, nước mắt lại rơi:

“Mẹ dì gầy quá, con xem con còn mặc vừa áo của bà ấy, bây giờ chẳng còn ai mặc loại áo tay rộng này nữa. Haiz! Tiểu Trân, may mà con vẫn nhớ bà ấy có chiếc áo này.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️