Hứa Xuân Yến thấy bà như vậy, cười có vẻ vừa ngại ngùng vừa vui vẻ: “Dạ.”
Tần Ngưng cắt một quả táo, chia hai bát, đưa cho Hứa Xuân Yến và Tần A Nam mỗi người một bát: “Các bé ngồi ngay ngắn nào, bé nào ngồi ngay ngắn sẽ được ăn táo, không ngồi ngay ngắn thì không có đâu!”
Tần A Nam mắt sáng long lanh, vừa hỏi táo từ đâu ra, nghe Tần Ngưng nói trường học cho, liền vui vẻ ngồi với Hứa Xuân Yến mỗi người một bên bàn, cố tình ngồi thẳng lưng, khoanh tay ngay ngắn, miệng hát: “Chân nhỏ khép lại, tay nhỏ để ngay, con là một bé ngoan! Có phải hát thế không?”
Hứa Xuân Yến cười khúc khích, trên mặt không còn chút u ám nào.
Một lớn một nhỏ cứ thế vừa ăn táo vừa nhìn nhau cười, vui vẻ như đang đón Tết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây