“Cái gì?! Chú, chú không đưa cháu về nữa sao?” Tần Ngưng đứng hình.
“Ôi dào, cháu có xe đạp mà! Trống ngày mai ngày kia chú sẽ chở đến trường cho, người thì cháu tự về trước đi, được không?”
Tần Ngưng cảm thấy mình đúng là tự chuốc họa vào thân, tức giận kêu nhỏ: “Sao chú có thể thế này! Uổng công cháu cho một nắm củ cải khô!”
Triệu Tiến Minh cười hì hì, chạy vội lên xe như đào tẩu, xe lập tức phóng đi, để lại một làn khói xanh.
Tần Ngưng đành phải đạp xe bảy mươi dặm về đội sản xuất của mình, nếu đạp đến công xã Thanh Khê phải đến chín mươi dặm, may mà nhà cô ở hơi về phía thành phố một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây