Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

Tần A Nam đờ đẫn nhìn cô, bỗng nhiên ôm cô vào lòng:

“Tội nghiệp con quá! Mẹ con là người tốt, nếu mẹ con biết chuyện này, chắc sẽ đau lòng lắm! Con ngoan lắm, con nói đúng đấy, phải biết thương mình mới sống được, con ngoan của dì!”

Tần Nguyệt Trân nằm trong lòng bà, hơi ngượng ngùng, dù sao theo tuổi kiếp trước thì cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, bị Tần A Nam ôm thế này, thấy không thoải mái cho lắm.

Tần Nguyệt Trân cựa mình, khẽ nói: “Dì A Nam, dì đừng buồn cho con vội, để con giúp dì giải quyết chuyện bên phía tây trước đã.”

Tần A Nam lo lắng nói: “Con... thật sự nghĩ là mình làm được sao? Nếu Tần Thuật phát hiện ra thì sao?”

“Dì yên tâm, miễn là chúng ta phối hợp tốt, ông ta sẽ không phát hiện đâu. Dì cứ chuẩn bị theo như con nói, con về xem tình hình một chút, dì nhớ để cửa cho con nhé.”

Tần Nguyệt Trân nói xong liền đứng dậy, đi ra cửa sau nhà Tần A Nam, chỉ vài bước là tới cửa sau nhà mình.

Gần cửa sau có một cây con cao ngang người, trước đây Tần A Nam nói đó là cây sấu, không phải ai trồng, tự mọc lên.

Tần Nguyệt Trân thấy cửa sau vẫn hé mở như lúc cô đi ra, bên trong không có tiếng động gì, cô nhìn quanh không thấy ai, liền nhổ phăng cây sấu lên, rồi lẻn vào không gian.

Một làn gió trong lành ập vào mặt, Tần Nguyệt Trân hít mạnh vài hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, ngay cả cơn đói nhẹ vừa nãy cũng biến mất.

Cô xách cây sấu chạy lung tung trong không gian, cảm thấy tâm trạng thoải mái một cách tự nhiên, cuối cùng, cô chạy đến bên bờ sông, dùng tay bới đất, đào một cái hố rộng bằng miệng bát, rồi trồng cây sấu xuống.

Cô chỉ muốn thử xem đất này có trồng được cây không, liệu có giống như đặt ngọc không, ba năm ngày là ra được thứ tốt nhất.

Đất mềm xốp, cây sấu được trồng xuống rất nhanh, Tần Nguyệt Trân vui vẻ rửa tay bên bờ sông, rồi mới cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lẻn ra khỏi không gian.

Bên trong cửa sau có tiếng động, Tần Nguyệt Trân áp mắt vào khe cửa nhìn vào, thấy Kim Tú đang nhóm lửa dưới bếp.

Tần Nguyệt Trân đường hoàng đẩy cửa bước vào.

Kim Tú thấy bóng người lướt qua, Tần Nguyệt Trân đứng ở cửa sau, lập tức ném cái kẹp lửa xuống đất, chỉ vào Tần Nguyệt Trân mà mắng:

“Chết đâu mất tăm mất tích thế? Có phải có thằng nào cho ăn cho uống không? Hay là mày đi cặp kè với trai? Chết tiệt, đến giờ này cơm cũng chưa nấu, tối nay đừng hòng được ăn!”

Tần Nguyệt Trân liếc nhìn bà ta một cái, không thèm đếm xỉa, đi thẳng về phòng.

Thế này thì như chọc phải tổ ong vò vẽ, Kim Tú vừa nói: “Hừ! Dám hỗn với tao à?!” Vừa lập tức đuổi theo, nhanh nhẹn định túm lấy tai Tần Nguyệt Trân.

Tần Nguyệt Trân lách người tránh được, nhưng không bỏ chạy, lạnh lùng nhìn Kim Tú nói: “Suốt ngày nói người ta cặp kè với trai, không biết ai mới là người chui rúc với đàn ông trong đống củi không ra, còn bắt con gái đi đưa quần áo!”

“Mày, mày, mày đang nói bậy gì thế!”

Mặt Kim Tú tái nhợt đi trong tích tắc.

Thời này, nông thôn chưa có điện đầy đủ, vì trời chưa tối hẳn nên nhà bếp chưa thắp đèn dầu, nhưng Tần Nguyệt Trân vẫn nhìn rõ sắc mặt Kim Tú đã hoàn toàn biến đổi.

Tần Nguyệt Trân lại thoải mái cười với bà ta, nói: “Tôi có nói gì đâu, chỉ cần bà đừng mắng tôi, đừng đánh tôi, tôi sẽ chẳng biết, gì, hết.”

Môi Kim Tú run run mấy cái, đầy miệng những lời chửi rủa nhưng chẳng thốt ra được câu nào, chỉ còn biết đờ đẫn nhìn Tần Nguyệt Trân.

Tần Nguyệt Trân không vào phòng nữa, mà đi ra bếp, giở vung nồi lên xem rồi nói: “Ừm, cơm chín rồi này, vậy tôi ăn trước đây, sáng nay chỉ cho tôi một bát cháo loãng, tôi đói đến hoa cả mắt, không chừng sẽ nói nhảm đấy!”

Nói xong, cô tự múc một bát cơm, ngồi xuống bàn ăn.

Trên bàn chỉ có một bát dưa chua, Tần Nguyệt Trân cứ thế ăn cơm với dưa chua, từ từ không vội.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️