Thập Niên 70: Cẩm Nang Của Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 18:

Chương Trước Hết Chương

Vốn dĩ nhân viên bán hàng thấy bà ăn mặc rất gọn gàng, áo quần sạch sẽ không có miếng vá, cảm thấy bà không giống phụ nữ nông thôn, mới nói với bà chuyện tiền cọc. Bây giờ bà thản nhiên nói mình mang theo tiền, nhân viên bán hàng càng cảm thấy người trước mặt sợ là thân thích của lãnh đạo nào đó.

Nếu không sớm biết chuyện đóng tiền cọc, một người phụ nữ nông thôn đã sớm làm ồn, nói mình làm chăn để kiếm tiền, dựa vào đâu còn phải đóng tiền trước.

Nhân viên bán hàng cho rằng bà là thân thích lãnh đạo nên khách sáo với bà hơn, tự mình đưa bà đi gặp chủ nhiệm, nói rõ bà tới nhận công việc làm chăn. Chủ nhiệm không ngờ người ta tới nhanh như vậy, lại hiếm khi thấy nhân viên bán hàng khách sáo với một dân quê, tưởng là thân thích của nhân viên bán hàng, khi nói chuyện cũng hơi khách sáo.

“Tiểu Vương nói với chị chưa, muốn nhận việc thì đóng tiền cọc, nhận mấy cái thì đóng tiền cọc của mấy cái, còn phải giao nhiệm vụ trong vòng ba ngày.”

Hạ Cúc Hoa vừa gật đầu vừa tính số tiền trong tay mình và trong ba ngày có thể làm bao nhiêu cái chăn. Tính xong, bà móc ra ba mươi tệ: “Chủ nhiệm, tôi muốn nhận tám cái chăn được không?”

So với nhiệm vụ làm chăn mà nói, tám cái chăn thật sự không tính là gì, coi như cho nhân viên bán hàng một ân tình. Chủ nhiệm gật đầu cười, nhưng vẫn cảnh cáo trước: “Chúng ta đã nói làm nhóm chăn này cho nhân dân khu vực gặp nạn, là tổ chức mang lại sự ấm áp cho nhân dân khu vực gặp nạn, không được ăn xén nguyên liệu.”

Hạ Cúc Hoa cũng không ngờ mình thuận lợi nhận được việc làm chăn như vậy, vội vàng bảo đảm với chủ nhiệm: “Chủ nhiệm yên tâm đi, người của cả thôn Bình An đều biết tôi làm việc cẩn thận không giở trò, bảo đảm lấy bao nhiêu bông vải đều dùng để làm chăn.”

Chủ nhiệm gật đầu, trong lòng hơi nghi ngờ, chưa từng nghe nói nhân viên bán hàng Vương có thân thích ở thôn Bình An. Nhưng đều là người của một công xã, mọi người có quan hệ họ hàng với nhau, nói không chừng trước đây nhân viên bán hàng Vương từng nói mà mình không nhớ. Chủ nhiệm không truy hỏi, cho người mở phòng kho, lấy vải và bông vải làm tám cái chăn ra.

Đến lúc này bà mới phát hiện một vấn đề, đó chính là bà đi bộ đến đây. Bông vải của tám cái chăn nặng khoảng hai mươi cân, lại rất chiếm chỗ, cộng thêm mặt chăn trong chăn, một mình bà không thể cầm về thôn Bình An.

“Nhân viên bán hàng Vương, có thể làm phiền chị chút chuyện không?” Hạ Cúc Hoa hiểu rồi, hôm nay mình có thể thuận lợi nhận được việc làm chăn, là nhờ nhân viên bán hàng Vương chủ động dẫn bà đi tìm chủ nhiệm. Một chuyện không cần nhờ hai người, bà định làm phiền bà ấy thêm chút.

Nếu là đời trước, bà thật sự không làm được chuyện ỷ lại vào người khác, bây giờ bà thật sự không nghĩ ra cách. Nhận một ân tình thì nhận, nhận hai ân tình cũng là nhận, bà định sau chuyện này sẽ cảm ơn nhân viên bán hàng Vương.

Đời trước bà hay thấy bản lĩnh nói chuyện thân thiết với người khác của Tôn Hồng Mai, đều nói chuyện với người ta như vậy trước, có qua có lại rồi thật sự trở nên thân thiết với người ta. Bà cảm thấy mình cũng có thể học thêm phương diện này, đành phải đỏ mặt, băn khoăn nói ra lời nhờ vả của mình.

Nhân viên bán hàng Vương đang nghĩ lại cảnh tượng chủ nhiệm vừa giao việc cho bà, càng cho rằng bà là thân thích của một lãnh đạo mà bản thân bà ấy cũng không biết. Nếu không chủ nhiệm đã dặn mọi người không nên tùy ý mở rộng phạm vi hiểu biết, sẽ không thoải mái đồng ý đưa công việc bà, còn chủ động viết giấy thu tiền cọc.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️