Bà lại không đồng ý lời của chị ta. Mặc dù bà đã phát hiện làm chuyện tốt phải nói ra cho người ta biết, nhưng mà tính cách đã quen nói được làm được vẫn không thay đổi. Sau khi ăn sáng xong, bà đã hấp tấp đi tới công xã.
Thôn Bình An thuộc công xã Hồng Tinh, bởi vì là đồng bằng, đời trước đã phát triển thành trấn nhỏ, có mấy tòa cao ốc. Đáng tiếc bây giờ chỉ có sân làm việc công xã và mấy kiến trúc lân cận là nhà gạch, hai con phố còn lại vẫn xây nhà đất như thôn Bình An. Nhưng thời gian sửa những nhà đất này muộn hơn các thôn, đường phố cũng bằng phẳng hơn, nhìn qua có khí thế hơn thôn Bình An.
Đời trước Hạ Cúc Hoa một lòng làm ruộng, rất ít khi đến công xã, chỉ biết là hợp tác xã mua bán và chỗ làm việc của công xã ở đâu, chỗ khác thì mù tịt. Bây giờ bà cũng không đi nơi khác, đi thẳng đến hợp tác xã mua bán.
Trên đường đi bà cố gắng nhớ lại những một lúc mới nhớ ra, đời trước vào thời gian này, hợp tác xã mua bán nhận làm một nhóm chăn lớn cho một khu vực gặp nạn, bởi vì thời gian yêu cầu eo hẹp, một cái chăn sẽ trả cho một tệ. Thôn Bình An cách công xã không xa, sau khi nghe thấy tin thì có mấy người phụ nữ muốn nhận việc, không ngờ người của công xã đã nhận xong nhiệm vụ rồi.
Lúc ấy An Bảo Linh còn từng cảm thán với bà, ở công xã tốt hơn, tin tức kiếm tiền nhanh hơn thôn Bình An. Bà cũng cảm thấy đáng tiếc, nếu như bà cũng có thể nhận được công việc làm chăn, có thể đền bù của cải bị móc sạch khi cưới Tôn Hồng Mai.
Cho nên bà phải đến hợp tác xã mua bán thử vận may trước, nếu như nhận làm mấy cái chăn, dù không kiếm được mấy tệ, trong tay cũng có thể dư dả đôi chút.
Vừa vào hợp tác xã mua bán, bà đã bị quầy hàng nửa trống trơn làm chấn động... Tiến vào giai đoạn sau thập niên chín mươi, cho dù là thôn Bình An thì cũng có cửa hàng nhỏ của mình, hàng hóa bên trong còn đầy đủ hơn hợp tác xã mua bán bây giờ.
“Đồng chí, tôi nghe nói bây giờ hợp tác xã mua bán làm chăn cho khu vực gặp nạn, không biết tôi có thể làm không?” Hạ Cúc Hoa không nhìn đồ, hỏi một nhân viên bán hàng trông hiền lành. Bà nhớ lúc này người có thể làm nhân viên bán hàng đều không phải người bình thường, thái độ thì người này ghê gớm hơn người kia, cho nên lúc hỏi trên mặt còn mang theo nụ cười.
Nhân viên bán hàng xấp xỉ bà, trên người còn mang theo sự chất phác của người xuất thân nông thôn. Lúc vừa bán hàng, không có sự thiếu kiên nhẫn với xã viên như nhân viên bán hàng bình thường, cho nên bà tìm tới bà ấy.
Nhân viên bán hàng vừa quan sát bà vừa cười nói: “Tin tức của chị rất nhạy, chúng tôi vừa họp xong thì chị đã tới rồi. Nhưng lúc họp chủ nhiệm của chúng tôi đã nói, cho dù thân thích nhà ai nhận việc, cũng phải đóng năm tệ tiền cọc cho mỗi cái chăn.”
Có cơ hội. Vốn dĩ Hạ Cúc Hoa định tìm cơ hội nên mang theo chút tiền vốn trên người. Nghe nói đóng tiền cọc, đời trước bà đã từng thấy cách làm này cũng cảm thấy là điều hiển nhiên... Người của hợp tác xã mua bán không quen biết bạn, nếu không giao tiền cọc, dựa vào đâu để yên tâm đưa vải và bông vải cho bạn, bạn cuốn đồ đi thì hợp tác xã mua bán tổn thất to lắm.
Cho nên bà gật đầu không hề do dự: “Tôi biết, tôi mang theo tiền. Nhưng không biết nên đến đâu để nhận.”