Thật ra thì cho dù cô ta vẫn than phiền với mụ ta thì bà cũng không sợ... Trải qua một ngày, bà đã hoàn toàn hiểu đời trước bà sai ở đâu, còn bù đắp những nơi có thể xảy ra vấn đề, lại chải chuốt cách ứng phó hôm nay của bà. Dù hai người họ vẫn gièm pha bà như đời trước, bà cũng có thể khiến hai người này gieo gió gặp bão.
Cũng may Tôn Hồng Mai không ngốc, nhìn từ tình huống Lưu Chí Song nói với Hạ Cúc Hoa sau khi cậu ta trở về, hai người về nhà ông Lưu thật sự chỉ là đến cho có, mà Tôn thị hiếm khi không lời mặn lời nhạt với cậu ta.
Nói thật, Tôn thị ngoài nhìn chằm chằm cậu ta, cả quá trình đều không nói lời nào.
Tôn thị không nói lời nào, Tôn Quế Chi làm cô lại quan tâm cuộc sống mới cưới của Tôn Hồng Mai. Mụ ta lời trong lời ngoài bảo cô ta chủ động, có cô ruột ở đây, nếu cô ta chịu uất ức thì nói với mụ ta, mụ ta sẽ nói chuyện với bà.
Lúc Lưu Chí Song bắt chước mụ ta còn rất tức giận: “Những năm qua nhà chúng ta chịu uất ức, còn không phải do thím tư xúi bẩy bà nội làm, thím ấy còn mặt dày nói như vậy.”
Tôn Hồng Mai có lúng túng hay không, Hạ Cúc Hoa chả coi ra gì. Bà chỉ cảm thấy Tôn thị cũng không phụ họa mụ ta thì thật là hiếm thấy.
Hôm nay trời mới sáng, Lưu Chí Song và Tôn Hồng Mai đã ra ngoài... Trong nhà không có xe đạp, họ phải đến đầu thôn thử may mắn, xem có xe bò đi qua thôn họ Tôn không, thuận đường đi nhờ.
Lúc họ ra ngoài, bà nghe thấy tiếng động cũng không dậy nổi... Đời trước bà tiễn người ta tới cửa, sau khi cô ta trở về nhà mẹ thì xị mặt xuống, ngay cả sắc mặt của cậu ta cũng khó coi.
Khi đó Hạ Cúc Hoa không hỏi họ tại sao sắc mặt không tốt, bây giờ nghĩ lại cũng do bà mẹ bên nhà mẹ cô ta đã nói xấu bà. Cũng bắt đầu từ khi đó, con trai dần dần xa cách bà.
Con trai có thể xa cách bà, không trông đợi được rồi.
Hạ Cúc Hoa nhìn mặt trời vừa lộ ra nửa gương mặt đỏ ở phía Đông mà thở dài. Bà vẫn phải nghĩ cách kiếm thêm chút tiền, tương lai dù không trông cậy nổi con trai, bà có tiền cũng không cần xem sắc mặt của họ nữa.
Đáng tiếc bây giờ vẫn là lao động tập thể, lại không cho phép người ta mua bán, gần như không có con đường kiếm tiền. Bà không thể không ngẩn người trước mặt trời dần dần lên cao.
“Mẹ?” Vương Thải Phượng vừa ra khỏi phòng thì thấy mẹ chồng đứng về phía mặt trời, cũng không nhúc nhích, sợ hết hồn: “Sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy. Nửa đêm Bảo Quốc tiểu dầm, con thay cho nó xong lại dỗ nó ngủ, cho nên...”
Con dâu lại dậy muộn hơn mẹ chồng, chị ta luôn biết điều cảm thấy lý do của chị ta nghe có vẻ không ổn.
“Bảo Quốc lại tiểu dầm rồi? Nó đã lớn như vậy...” Hạ Cúc Hoa đột nhiên nhận ra bà lại xem Lưu Bảo Quốc là người lớn đã làm bố của người ta, mới cảm thấy cậu bé tiểu dầm là chuyện khó tin.
Bây giờ, cậu bé vẫn chỉ là một đứa bé một tuổi rưỡi.
Bà nhớ ra: “Sắp lập đông rồi, đệm của thằng bé đều là bông vải cũ, lát nữa mẹ đến công xã thử vận may, xem có thể mua chút bông vải về làm đệm mới với ruột chăn cho nó không.” Bà mơ hồ nhớ ra hợp tác xã mua bán lúc này, hình như có con đường kiếm tiền gì đó.
Vương Thải Phượng không biết suy nghĩ thật sự của bà, nghe bà quan tâm con trai như vậy, cực kỳ cảm động: “Mẹ, Bảo Quốc còn nhỏ, lại không hay tiểu dầm, không cần dùng bông vải mới làm đệm cho nó. Chờ nó lớn hơn tối muộn cũng không tiểu dầm nữa, dùng đệm hồi môn của con là được.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin