Nghĩ tới đây, Tôn Hồng Mai cũng mỉm cười vào phòng: “Em biết chị dâu nghĩ cho em, nhưng em cũng không thể lại mặt một chuyến đã chuyển sạch của cải của nhà chúng ta.”
Vừa nãy Vương Thải Phượng chỉ khách sáo, bị em dâu nghe thấy còn coi là thật mà cảm ơn, chị ta không khỏi cảm thấy chị ta khách sáo hơi giả tạo. Chị ta sợ em dâu nhìn ra, hơi áy náy nói: “Chí Song là em trai, các em nhỏ, anh chị làm anh trai chị dâu cũng nên nhường nhịn.”
“Vậy...” “ngại quá” còn chưa nói ra khỏi miệng, Hạ Cúc Hoa đã cắt ngang lời của cô ta: “Các con làm anh trai chị dâu thương anh em và em dâu, đương nhiên mẹ vui. Nhưng mà con nên hiểu, các con thương chúng, chúng cũng phải thương các con. Làm em dâu không thể đè chị dâu, Hồng Mai sẽ làm tốt chuyện này.”
Cô ta làm cái gì, cô ta không muốn làm!
Cô ta rất muốn nói, cô ta muốn mang nhiều đồ hơn về nhà mẹ, nếu nhiều hơn Vương Thải Phượng, dễ để mọi người đều biết mẹ chồng thiên vị đứa con dâu út này. Cô ta nghĩ thì nghĩ như vậy, lời lại không thể nói ra khỏi miệng. Nếu như cô ta nói ra, không phải là cô ta làm em dâu muốn đè đầu chị dâu, không biết thương anh trai chị dâu à?
Đúng là Tôn Hồng Mai không thương hai người họ, thậm chí lúc chưa qua cửa cô ta muốn đã nghĩ cách đè đầu Vương Thải Phượng thế nào, dễ trực tiếp lo liệu việc nhà. Cho dù có thể làm chuyện này, nhưng cô ta vẫn chưa mặt dày nói ra khỏi miệng.
Cô ta bị chặn họng không nói ra lời, ngoài giả làm dâu mới ngượng ngùng, còn có thể làm gì?
Cô ta không chỉ không thể nói không thể làm gì, vì để mọi người tin cô ta thật sự thương chị dâu, lúc ăn cơm còn phải chủ động dụ dỗ Lưu Bảo Quốc, không để cậu bé quấy rầy chị ta ăn cơm. Chờ chị ta ăn xong, cô ta mới vội vã ăn vài miếng ăn thừa, trong lòng tức giận nhìn Hạ Cúc Hoa chọc cậu bé nói chuyện.
Cũng may bà chưa quên lời mình từng nói ở nhà ông Lưu, chờ Vương Thải Phượng rửa bát xong nhận lấy đứa con thì bà bảo Lưu Chí Song dẫn Tôn Hồng Mai đến nhà ông Lưu, còn dặn dò cậu ta: “Hồng Mai là cháu gái ruột của thím tư con, nhất định họ có chuyện cần nói riêng. Chí Song trò chuyện với bà nội con là được, đừng cứ phải kéo theo con bé, khiến con bé và thím tư của con không có không gian nói chuyện.”
Tôn Hồng Mai vốn định tố cáo bà với Tôn Quế Chi hơi xanh mặt: “Mẹ, con gả cho Chí Song, chính là con dâu của mẹ, có chuyện riêng cũng phải nói với mẹ.” Cô của cô ta và bà luôn không hợp nhau, nhất định mẹ chồng đang thử thăm dò cô ta.
Trai thẳng Lưu Chí Song tuyệt hơn: “Đúng vậy, Hồng Mai và thím tư khác nhau. Nếu như cô ấy cũng muốn chiếm hời của nhà khác ở khắp nơi như thím tư, còn ham ăn lười làm gây xích mích thị phi, con có thể lấy cô ấy sao?”
Con trai ngoan, mẹ nhớ những lời này của con. Bà đồng cảm nhìn cô ta, phẩy phẩy tay về phía hai người bảo họ đi nhanh về nhanh. Nói cho cùng thôn họ Tôn cách thôn Bình An hơn ba mươi km cơ, ngày mai hai người còn phải dậy sớm.
Có lời của bà đặt ở đầu tiên, bà tin cả quá trình Lưu Chí Song sẽ chú ý cô ta. Cô ta làm dâu mới, chắc vẫn chưa muốn phá vỡ hình tượng trong lòng cậu ta.
Hôm nay Tôn Hồng Mai đến nhà ông Lưu, không có cơ hội cũng không có can đảm, than phiền bà thiên vị với Tôn Quế Chi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin