“Chuyện đó khác.” Hạ Cúc Hoa ra vẻ cố gắng lau nước mắt: “Khi đó con vẫn chưa kết hôn, nếu như chị dâu cả con quán xuyên việc nhà, sính lễ của con phải lấy từ chỗ con bé, ít nhiều phải xem sắc mặt của người khác. Ai có thể như mẹ, móc tim cho con cũng không đau chứ, cho nên mẹ mới đảm đương nhà cửa không buông tay.”
Cậu ta cảm động đến mức vành mắt cũng đỏ, khó khăn nhịn xuống mới nói: “Con biết mẹ thương con nhất.”
Biết thì tốt, bà thấy ổn thì dừng, dứt khoát khiến cậu ta nhớ lại nỗi khổ khi ba mẹ con vào ở chòi của đội sản xuất. Đến khi có nhà của mình, lại cho anh em họ đều cưới vợ trả bao nhiêu sính lễ, lại cảm thán trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ cuộc sống bây giờ. Lúc Lưu Chí Toàn trở lại, đã thành công gọi nước mắt của Lưu Chí Song xuống.
Anh ta vào nhà nhìn thì thấy mẹ và em trai đối diện nhau khóc, tự nhiên muốn hỏi xem có chuyện gì, sau khi nghe xong cũng im lặng. Hạ Cúc Hoa biết con trai cả không biết nói chuyện bằng con trai út, không mong anh ta có thể khuyên bà, cũng không mong giống như đời trước. Bà không thể nhìn con cái khó chịu, bà chịu uất ức đều nuốt vào bụng.
Để họ cẩn thận nhớ lại, hiểu những năm qua bà nuôi lớn họ đã vất vả thế nào, sau này bị vợ tẩy não chẳng lẽ không phải chuyện tốt?
“Mẹ, cơm chín rồi.” Vương Thải Phượng ở ngoài nhà gọi một tiếng, ba mẹ con tỉnh táo lại từ trong hồi ức. Bà mới nhớ ra mục đích bà giữ lại Lưu Chí Song, gọi chị ta đi vào.
Tất nhiên chị ta vừa vào phòng đã thấy đống đồ chất trên tủ. Chị ta không phải người qua loa, không cần giơ tay đếm là có thể nhìn ra có bao nhiêu trứng gà, mấy nắm mì sợi. Thấy giống hệt đống đồ lúc chị ta lại mặt, trong lòng chị ta cảm thấy mẹ chồng vẫn công bằng, ngoài miệng khách sáo:
“Mẹ chuẩn bị quà lại mặt cho Hồng Mai à? Bây giờ cuộc sống trong nhà chúng ta đã tốt hơn, cứ lấy thêm chút cho Hồng Mai đi, để Chí Song nở mày mở mặt ở thôn cha vợ.”
Đồ đặt đó cho Vương Thải Phượng thấy, bây giờ chị ta khách sáo, Hạ Cúc Hoa không hề khách sáo theo, bà vô cùng nghiêm túc nói: “Vậy thì không được. Mẹ chỉ có hai đứa con dâu, bát nước này phải bằng nhau. Với cả quà lại mặt này, không nói thôn Bình An, cho dù so với dâu mới trong thôn xóm xung quanh thì đều tốt hơn hẳn.” Khi đó chị ta cầm đống đồ y hệt về nhà mẹ, cũng là chuyện hãnh diện.
Đời trước bà chịu thiệt làm mẹ chồng thiên vị, lúc chưa cưới con dâu đã nghĩ mình nhất định không được làm mẹ chồng thiên vị, luôn dồn sức giữ bát nước thăng bằng. Đáng tiếc bà một người nói ít làm nhiều, trong lòng muốn giữ bát nước thăng bằng, lại chưa từng nói lời này trước mặt người khác.
Đời này bà cũng không thể dẫm lên vết xe đổ, lời nên nói không thể nói ít. Mặc dù vẫn không giỏi bày tỏ bản thân, bà vẫn ép mình nói ra.
Tôn Hồng Mai đứng bên ngoài cửa nghe mà khó chịu trong lòng: Chị dâu cả đã nói để Lưu Chí Song hãnh diện, mẹ chồng lại không chịu cho thêm ít thứ, con trai bà đẹp mặt, không phải bà cũng sẽ hãnh diện sao!
Nhưng mẹ chồng nói đúng, hai đứa con dâu phải như nhau, lời này cho dù đặt ở đâu cũng không soi ra được lỗi, Tôn Hồng Mai mới kết hôn càng không thể than phiền. Cô ta nghĩ chờ có cơ hội gặp cô của cô ta, hỏi mụ ta xem có phải mụ ta có hiểu nhầm gì về mẹ chồng mình không, mẹ chồng trông có vẻ không phải kiểu lời gì cũng nhịn trong lòng.
Nước cờ cô ta đã nghĩ xong lại không thể dùng. Cũng may mẹ chồng nói muốn đối xử công bằng, nói cho cùng cô ta cũng không lỗ. Nếu như cô ta có thể dỗ được mẹ chồng, nói không chừng mẹ chồng còn có thể dựng chiêu bài đối xử công bằng, nhưng lại lặng lẽ trợ cấp cho cô ta thì sao.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin