“Chúng ta mới kết hôn, nếu như để người ta thấy em ra đồng với một đống đàn ông...” Uyển chuyển một chút vậy, không thể đánh mất hình tượng chịu khó tài giỏi trước khi kết hôn.
Trai thẳng Lưu Chí Song lắc đầu nhanh hơn: “Sợ cái gì, từ mẹ đến chị dâu cả đều lót sẵn đường cho em rồi, người của thôn Bình An ai nhắc tới phụ nữ nhà chúng ta đều phải giơ ngón cái. Họ vô cùng hâm mộ phụ nữ nhà chúng ta tài giỏi đấy, sẽ không cười nhạo em.”
“Nhưng trong thôn luôn có phụ nữ lắm mồm.” Đàn ông cảm thấy phụ nữ kiếm càng nhiều điểm công càng tốt, bản thân phụ nữ luôn bị lấy ra so sánh với người khác, sẽ không vui nhỉ?
Cậu ta cười vui vẻ hơn: “Không đâu không đâu, đội sản xuất nhiều việc bẩn việc nhọc như vậy, mẹ và các em không làm, người khác cũng phải làm. So sánh với cực khổ, họ sẽ không đàm tiếu đâu.”
Cô ta hoàn toàn từ bỏ hy vọng không nói nữa, cậu ta thì cho rằng vợ được mình an ủi không còn băn khoăn nữa, rất vui vẻ đi tìm mẹ hỏi ngày mai mình cầm gì đến nhà cha vợ.
Tôn Hồng Mai ở trong phòng hối hận trước khi kết hôn mình không nên tạo hình tượng cần mẫn tài giỏi quá ghê gớm. Sau khi Hạ Cúc Hoa nghe câu hỏi của Lưu Chí Song, hối hận đời trước bà không nên cho cô ta quà lại mặt vượt quá Vương Thải Phượng chỉ vì gia đình sống tốt hơn lúc Lưu Chí Toàn kết hôn.
Thể hiện làm cái gì? Nếu như là một người biết cảm ơn, sẽ cảm kích mẹ chồng giữ thể diện cho mình, nhưng cô ta không phải một người biết cảm ơn... Đời trước bà cho cô ta thêm hai nắm mì sợi, sau đó cô ta khoe khoang với Vương Thải Phượng, trồng hạt giống bà thiên vị trong lòng chị ta. Đời này thì đừng hòng.
Vì vậy bà bình tĩnh cầm ra hai nắm mì sợi, đếm hai mươi trứng gà đặt lên tủ. Bà suy nghĩ rồi nói với cậu ta: “Mẹ dặn dò con hai câu, con đừng đi vội.”
Từ khi ăn sáng xong, mẹ vẫn không có tinh thần, bây giờ bằng lòng nói chuyện, cậu ta bằng lòng nói mấy câu với mẹ, ngoan ngoãn ngồi đó chờ.
...
Hạ Cúc Hoa nhìn con trai út đời trước bị vợ và cha mẹ vợ dắt mũi, trong lòng không khỏi không cảm khái: Đều nói con trai kết hôn là đã có gia đình nhỏ của mình, người già không nên xen vào quá nhiều. Đời trước bà ngoài giúp họ trông con làm việc, chuyện trong nhà không nói nhiều một câu, nhưng ngày nào cũng bị nói là mẹ chồng cực phẩm.
Khi đó con trai út chỉ cần thấy bà nói chuyện với Tôn Hồng Mai thì cho rằng bà làm khó cô ta, không nghe bà giải thích, bà cũng không còn gì để nói với cậu ta nữa. Đã bao nhiêu năm, con trai út không đàng hoàng chờ nghe bà nói chuyện như vậy rồi?
Bà không dám nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới là rơi nước mắt chua xót.
Mẹ lại rơi nước mắt, Lưu Chí Song luống cuống: “Mẹ lại làm sao vậy, mẹ nói gì con đều nghe không được sao?”
Bà rơi nước mắt vì nhớ lại cảnh ngộ đời trước, đột nhiên nghe con trai út nói sẽ nghe lời thì kinh ngạc. Hóa ra nước mắt dễ dùng như vậy, chẳng trách đời trước hở ra tí là cô ta khóc. Mà bà luôn cảm thấy có nước mắt cũng không thể rơi trước mặt người khác, tránh để người khác cảm thấy quả phụ như bà yếu đuối dễ bắt nạt, hóa ra là sai.
Bà học được rồi.
Có người muốn nghe lời, tất nhiên Hạ Cúc Hoa sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Mẹ không sao, nhớ con cũng kết hôn rồi, sau này có thể lập gia đình tự lo việc nhà tự làm chủ nên vui cho con.”
Lừa người à, vui vẻ còn không ngừng rơi nước mắt? Lưu Chí Song không muốn thấy mẹ khóc đỏ mắt, bất giác thể hiện quyết tâm: “Mẹ khó khăn nuôi lớn hai anh em chúng con, gia đình này hoàn toàn dựa vào mẹ mới không kém cạnh người ta, cho nên gia đình này còn phải do mẹ làm chủ. Hơn nữa anh cả và chị dâu cả đã kết cưới ba năm, không phải luôn là mẹ quán xuyến việc nhà sao?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin