Bà nội Tô run rẩy từ đám đông bước ra ngoài: "Chuyện này là Tôi và lão Đao làm sai, nhưng bọn trẻ vô tội. Đừng làm tổn thương Đại Lực, cũng đừng làm hại Thành Tài. Thành Tài có được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Tôi van xin ông đấy lão Mao, xin hãy tha cho hai đứa con của tôi."
Bà nội Tô hối hận, bà ta hối hận về quyết định của mình khi đó.
Đại Lực đã như vậy rồi, bà ta không còn trông cậy vào được gì, nhưng Thành Tài thì lại khác. Thành Tài hiện đang học đại học, mà còn là trường học ở Bắc Kinh có thể làm quan lớn, bà ta đang trông đợi Thành Tài trong tương lai sẽ trở thành quan chức để bà ta có thể trở thành cha mẹ của quan lớn.
Lúc này bà Tô đã không còn vẻ kiêu ngạo như xưa nữa, bà ta bị chấn động bởi tin tức này, ruột gan như đứt đoạn.
Tô Thường Minh nói: "Nếu bà quan tâm đến con như vậy, tại sao bà không quan tâm đến con của tôi? Tô Cần là con của bà, Nha Nha cũng là con của bà, bà đối xử với chúng như thế nào? Bà xem Tô Cần là cái gì? thay con của bà và Tô Lão Đao làm trâu làm ngựa? Còn Nha Nha là gì của bà? Chỉ vì nó là con gái của tôi, mà bà lại đi tố cáo nó có gian tình với Lão Đao, nên bà liền bán nó cho một lão già khốn nạn? Con của bà và Tô Lão Đao là một đứa trẻ , còn con tôi thì không phải sao? Chuyện này không cần phải thương lượng gì thêm."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây