Tô Kiến Dân còn có chút ganh tỵ, khi nghe thấy Vãn Vãn nói “đói rồi, lấp tức đem toàn bộ thức ăn vặt ở trước mặt đều đẩy đến trước mặt Vãn Vãn: “Vãn Vãn, mau ăn, đừng để đói bụng. Dừng một chút, cũng đưa cho Trình Kiêu cầm một chút, chỉ là một chút ít: “Anh cũng ăn.
Trình Kiêu chỉ là hơi gật đầu, lại đem tất cả thức ăn vặt Kiến Dân cho anh một hơi đều đẩy hết qua trước mặt Vãn Vãn: “Vãn Vãn, em ăn.
“Trời ơi, hai người đừng đẩy qua đẩy lại nữa. Thức ăn vặt nhiều như vậy, đủ ăn mà. Anh Trình Kiêu, em đi pha một ly nước đường đỏ cho anh. Anh nhỏ, em cũng pha cho anh một ly.
Mắt của Tô Kiến Dẫn vốn dĩ đang nhìn chằm chằm Trình Kiêu, nghe thấy Vãn Vãn nói chuyện, hướng về phía cô nhe răng cười: “Không cần, anh không thích đồ ngọt, tự em đổ được rồi. Anh muốn uống, anh sẽ tự đổ. Lại dừng một chút: “Ly của anh Trình Kiêu để anh đổ cho, Vãn Vãn em tự đổ trà của em được rồi.
Vãn Vãn hơi há miệng, anh nhỏ hôm nay có chút khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây