“Mày là con trai cả, cái gia đình này vốn cần mày làm trụ cột, chẳng lẽ mày tính để một người bệnh như tao nuôi sống cái nhà này sao? Mày nói nghe coi, rốt cuộc là ai ích kỷ? Là bọn tao, hay là mày? Bọn tao nuôi mày lớn thế này, mày có thể cưới vợ sinh con, lập tức liền muốn một cước đá văng bọn tao ra? Còn dám nói lý bảo bọn tao ích kỷ, trên đời này làm gì có đứa con trai nào nhẫn tâm như mày hả, tao phải đi kiện mày! Tô Đại Lực vung cái quải trượng trong tay đập tới.
Tô Kiến Hoành cười lạnh: "Kiện đi, quả thực con không sợ bị ba kiện đâu! Nói xong không quay đầu lại mà rời đi thẳng.
Để lại nhà con cả và hai ông bà già nhà trên mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
“Cánh nó cứng rồi a, khinh thường một nhà bệnh tật ốm yếu chúng ta, coi như tôi chưa từng sinh ra đứa con này. Tô Đại Lực tức giận đến mức gần như muốn hộc máu.
Lúc này bà nội Tô vẫn luôn không nói gì, nếu đổi lại là trước đây, bà ta nhất định sẽ đứng ra. Nhưng dù sao cũng là cháu trai bà ta thương hai mươi mấy năm, nếu thật sự phải mắng anh ta, quả thực bà ta có chút luyến tiếc. Tuy rằng bà ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này đã thay đổi thật rồi, mất đi lương tâm, học thói tâm địa xấu xa của thằng hai, nhưng bảo bà ta mắng cháu trai trưởng, bà ta luyến tiếc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây