Sau khi Vãn Vãn đi theo anh cả anh hai cách xa người đàn ông trung niên thần bí đó, cô nhóc luôn ở trong trạng thái mơ màng.
Cảnh này rơi vào mắt Tô Kiến Quốc và Tô kiến Binh, hai anh em nhìn nhau một cái, Kiến Quốc nói: "Vãn Vãn, em đừng để ý đến ông thầy bói đó, đều không chuẩn đâu."
Tô Vãn Vãn lại không cho là như vậy, cho rằng ông thầy bói này nhất định không phải là người không có bản lĩnh, ngược lại là người có bản lĩnh lớn. Cô nhóc biết, rất nhiều người có bản lĩnh, đó là thực sự có năng lực, chỉ có điều bây giờ không cho phép người như vậy tồn tại mà thôi.
Nếu như không có bản lĩnh lớn, sẽ không thể nhìn ra nguyên thân đã từng trải qua khổ đau, cũng không thể nhìn ra sức khỏe cô nhóc từng không tốt, nhưng bởi vì chưa từng hại ai, ông trời đã cho cô cơ hội này.
Kiến Quốc sờ đầu cô nhóc: "Em còn nhỏ, chưa hiểu gì, những ông thầy bói đều không đáng tin, chúng ta không nên mê tín, hiểu không? Em xem bà nội mê tín kìa, cuối cùng thì sao? Cả ngày đi đâu cũng nói Tô Tảo Tảo là phúc tinh, kết quả thì sao nào? Mấy lần bị đội chấp pháp bắt, nếu không phải ông nội Sơn giúp, sớm đã bị coi là phần tử xấu rồi, bản thân bà ấy không những bị bêu trên đường, mà còn có thể hại đến cả gia tộc chúng ta."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây