Cũng may trước kia Trình Kiêu thường xuyên đi đến thị trấn. Cuối tuần cậu bé lại quay lại đây để bán chút đồ vật, sau đó đi đến đội vận chuyển rồi trở về.
Lần này, bọn họ cũng không ngồi xe đi về. Lúc bọn họ đến nhà gà, thì xe đã sắp chạy rồi, phải chờ hơn một tiếng nữa thì chiếc xe tiếp theo mới đến. Bọn họ không chờ đợi được, liền quyết định tự đi trở về.
“Vãn Vãn, có mệt không? Nếu mệt, thì chúng ta sẽ đợi xe vậy. Anh hai Kiến Binh hỏi cô bé.
Tô Kiến Binh sợ nhất là Vãn Vãn bị mệt. Điều này so với chính bản thân cậu bị mệt còn khó chịu hơn, nên ý nghĩ duy nhất ở trong đầu cậu lúc này là, liệu Vãn Vãn có bị mệt không?
Tô Vãn Vãn nói: “Em không sao, chỉ là đi lâu hơn thôi. Không phải trước kia cũng đã từng đi như vậy rồi sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây