Tô Kiến Quốc đáp: "Chú Đồng Diệu nói, nội tạng của Báo Săn bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng khát khao sống của nó lại quá lớn. Trong tình huống ấy, đừng nói là chó, đến cả người cũng khó lòng sống được. Nhưng Báo Săn làm được rồi, nó vẫn còn sống. Song cũng bởi nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng nên có lẽ không thể cử động mạnh được, chỉ cần cử động mạnh một cái là nó đã không chịu nổi rồi.
Tô Kiến Quốc dừng giữa chừng, nhìn ánh mắt dần lạnh đi của Trình Kiêu, cậu bé hiểu trong lòng cậu ấy chắc chắn cũng rất khó chịu, Kiến Quốc nói thêm: "Chú Đồng Diệu còn bảo, có lẽ Báo Săn không phải một chú chó bình thường. Cũng bởi khát khao sống của nó quá mãnh liệt, chỉ cần chữa trị dần, chưa biết chừng lại xảy ra kì tích, nó sẽ trở lại khỏe mạnh như trước."
Trình Kiêu hiểu Tô Kiến Quốc đang an ủi cậu ấy, liệu phần trăm kỳ tích xảy ra là bao nhiêu? Dù kì tích có xảy ra không thì cậu ấy cũng sẽ cố gắng để giúp Báo Săn cảm thấy khá hơn.
"Cảm ơn anh, anh Kiến Quốc, nếu không nhờ có anh bế Báo Săn đi tìm chú Đồng Diệu thì có lẽ Báo Săn đã..." Nghẹn ngào.
Tô Kiến Quốc đáp: "Anh làm vì Vãn Vãn thôi, con bé nhờ anh để mắt đến Báo Săn, cố gắng cứu sống nó. Trình Kiêu, nếu em muốn cảm ơn thì cảm ơn Vãn Vãn đi. Sau này phải bảo vệ Vãn Vãn nhà bọn anh cẩn thận, đối xử tốt với nó, đó là lời cảm ơn tốt nhất dành cho anh rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây