Lúc ấy anh ấy có nghe thấy người dân trong thôn nghị luận ở đó, vốn dĩ cũng đã rất tò mò nhưng hiện tại nhìn thấy người thật việc thật nên anh ấy lại càng thêm tò mò hơn mà muốn nhìn thêm một chút cô bé con thần kỳ này.
Tô Cần nói: “Đúng vậy, đây là con gái của em với Tư Hoa, là đứa con gái mà em mong đợi cả đời. Nói xong anh ấy đã ôm lấy cô bé từ trên giường lên: “Vãn Vãn rất ngoan, rất ít khi khóc nháo, lần trước bọn em có thể nhặt được những tấm phiếu đó đều là do công lao của Vãn Vãn, là con bé nhìn thấy trước.
Bí thư Lý “à một tiếng càng trở nên phấn khích và tò mò hơn. Tuy rằng lúc trước ngoài miệng anh ấy còn răn dạy bà nội Tô chuyện “mê tín nhưng mà thật ra trong nội tâm anh ấy cũng không bài xích chuyện “mê tín cho lắm, đây cũng được xem như là một nét văn hoá truyền thông mà tổ tiên để lại. Chẳng qua hiện tại dưới thời kỳ thay đổi, có một số việc chỉ có thể nghĩ ở trong lòng nói ra khỏi miệng là chuyện tuyệt đối không thể. Hơn nữa anh ấy còn là cán bộ, ăn cơm nhà nước nên càng không thể làm ra một số những hành động khác thường.
Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc anh ấy thật sự không tin.
Chẳng qua tín ngưỡng của anh ấy tương đối giữ ở trong lòng, trộm giấu ở trong nội tâm là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây