Tô Cần nói: "Đây là chuyện mà tôi nên làm, nhặt được đồ rơi tất nhiên không thể cầm lấy được. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ chắc chắn là người mất đang rất lo lắng, tôi cũng chỉ suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Anh đặc biệt tới đây nói lời cảm ơn, việc này ngược lại khiến trong lòng tôi có hơi ngượng ngùng."
Bí thư Lý nghiêm túc nhìn Tô Cần trước mắt, đây mới chính là lời nói khách sáo xuất phát từ nội tâm mà không giống như Tô Đại Lực lúc đó, khi đó anh ta nói chuyện tuyệt nhiên không thành tâm, theo anh ấy thì chính là kiểu khẩu thị tâm phi. Đây mới chính là người thực sự nhặt được tiền rồi giao cho cục công an.
"Bí thư Lý, tôi nói cho anh hay, số tiền mà lần này anh làm rơi có thể được thằng hai nhà chúng tôi nhặt lại là do lấy được phúc từ chúng tôi đấy. Tảo Tảo nhà chúng tôi có phúc lắm, anh phải biết là ngày con bé vừa ra đời là mưa ngừng rơi, đó chính là ngôi sao may mắn chân chính."
Bí thư Lý đang nói chuyện với Tô Cần thì đột nhiên bị bà nội Tô cắt ngang, trong lòng anh ấy có một loại cảm giác nén giận không nói được thành lời. Nghe bà ta cứ luôn miệng không ngừng nói một đứa cháu gái khác của mình đáng yêu tới cỡ nào đáng yêu, có phúc ra làm sao khiến đỉnh đầu của anh ấy giống như đang bốc lên ngọn lửa.
"Bà à, bà cũng mê tín quá rồi đấy!" Giọng điệu của bí thư Lý cũng không hoà nhã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây