Tô Kiến Hoành vừa đi, Tô Cần liền nhìn thẳng vào Tô Kiến Quốc: “Vừa rồi vì sao con lại lấy ba làm ví dụ? Ở trong mắt con ba vô dụng vậy sao?
Tô Kiến Quốc bĩu môi, cũng không sợ anh, “Ba, ba không cảm thấy những ngày tháng trước khi mình tách hộ còn khó khăn hơn những điều con vừa nói sao? Nếu như ba có thể cứng rắn hơn, cho dù là cứng rắn thêm chút chút, nhà chúng ta cũng không đến mức phải sống như vậy, Vãn Vãn cũng không đến mức suýt chút nữa bị bà nội vứt bỏ, chỉ suýt chút nữa… Vãn Vãn đã bị sói ăn.
Nghe cậu nhóc nói, Tô Cần đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu cũng chưa nói một lời.
Chuyện này, vẫn luôn là cái gai đâm vào lòng anh ấy, là kết quả cho việc dung túng ba mẹ của anh ấy. Anh ấy than một tiếng, cũng không còn tâm trạng nói lại Tô Kiến Quốc nữa.
“Ba, vừa rồi ba cũng nghe lời anh Kiến Hoành nói rồi đấy, nhà bác cả chỉ xem ba như thằng ngốc, đây là do ba cam tâm tình nguyện cho bọn họ cơ hội hút máu nhà ta, người ta muốn là có, không muốn là quăng. Lần này tách hộ, là do Vãn Vãn dùng mạng đổi lấy, con chỉ hy vọng ba đừng mềm lòng, chúng ta… không chịu nổi biến cố nào nữa đâu. Nói đến đây, Tô Kiến Quốc cũng có chút nghẹn ngào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây