“Hồi nhỏ tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện gì cả, tôi thật sự tưởng mình sắp chết.” Khổng Mật Tuyết tự bảo vệ mình.
Đồng Họa cười khẩy một tiếng, khinh thường sự giả tạo của cô ta khi được tiện nghi còn khoe mẽ.
Khổng Mật Tuyết tức giận, cố tình ngẩng cao cằm nói với Đồng Họa: “Tôi không có ba, nhưng mẹ tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.”
Đồng Họa nhìn vẻ mặt đầy chiến thắng của cô ta, có chút dở khóc dở cười.
Khổng Mật Tuyết thấy cô phản ứng không đúng, đoán rằng cô vẫn chưa biết mình sắp bị cho đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây