Đồng Hoạ híp hai mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng, nói chuyện sắc bén vừa vô tình: “Cố Kim Việt, nếu anh có gan thì tự mình đi ra nói cho rõ ràng! Bản thân không ra mặt thì đừng thả chó ra cắn người! Đừng chờ tôi thật sự đánh chó, lúc đó anh chạy ra nói đánh chó còn phải nhìn mặt chủ!”
Trong lòng Khổng Mật Tuyết chịu nỗi sĩ nhục vô cùng, mặt đỏ gần như muốn nhỏ ra máu: “Đồng Hoạ! Cô khinh người quá đáng!”
Đồng Xuân Thụ trốn ở phía sau Đồng Xuân Cảnh, gào về phía Đồng Hoạ kêu gọi đầu hàng: “Chị nói chuyện thì nói cho tử tế! Mắng người chi? Nói chuyện không có lý! Chị chính là con đàn bà đanh đá! Đồ của chú nhỏ người ta cho anh ấy cần gì phải dùng danh nghĩa của chị?”
Cố Kim Việt đau gần như ngất đi, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Đồng Hoạ, sao cô có thể ra tay tàn nhẫn với anh ta như vậy?
Sao cô nhẫn tâm như vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây