“Sao người đang tốt mà không thoải mái?” Vương Phương thấy sắc mặt Khổng Lâm Lang không có chút máu, thần thái suy yếu, quan tâm qua loa một câu.
Đầu óc của Khổng Lâm Lang hỗn loạn, rót cho bà ta chén nước: “Tôi không sao, hơi bị cảm lạnh, đã uống thuốc rồi.”
Vương Phương tới nơi này mục đích cũng không phải quan tâm: “Cô chuẩn bị đồ gửi cho Mật Tuyết sao rồi?”
Khổng Lâm Lang phản ứng có hơi chậm: “Không có…”
“Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Không phải tôi đã nói cho cô biết nơi bọn nhỏ xuống nông thôn đặc biệt lạnh, mùa đông không có quần áo chăn mền qua đông, cô muốn đông chết Mật Tuyết sao? Cô còn là mẹ ruột của con bé không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây