“Em cảm thấy quan hệ của bọn họ không tầm thường!” Khổng Mật Tuyết chỉ có thể tự mình nói ra.
Sắc mặt Cố Kim Việt không tốt nhìn cô ta: “Em nói lời này là có ý gì?”
“Em cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ có phải... có phải là loại quan hệ không thể để người khác biệt không?” Khổng Mật Tuyết cắn răng nói.
Cố Kim Việt mở to đôi mắt, cắn chặt răng, hung tợn nhìn Khổng Mật Tuyết, từ trong kẽ răng, anh ta phun ra mấy câu: “Khổng Mật Tuyết! Con mẹ nó em có bệnh tim! Không phải bệnh tâm thần chứ? Em đang nói bậy gì vậy?”
Lần đầu tiên Khổng Mật Tuyết bị Cố Kim Việt mắng, sắc mặt xấu hổ tức giận mà đỏ lên: “Em không có nói bậy! Chẳng lẽ anh không thấy chú ấy đối xử rất tốt với Đồng Hoạ? Thân cháu trai như anh mấy ngày nay trải qua như thế nào, chú ấy không thấy sao? Chú ấy mặc kệ anh, thế mà đi quản một đứa cháu dâu cũ đã từ hôn! Anh không thấy lạ sao? Anh không cảm thấy bọn họ đều ở xã Long Bình quá mức trùng hợp?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây