Trong trí nhớ của Bưu Tử, cô ấy chỉ ra ngoài hai lần, và mỗi lần đều không có kỷ niệm tốt.
Người trong thôn đều sợ và ghét cô ấy.
Cô ấy không ghét họ, nhưng lại sợ họ ghét và sợ cô ấy.
Đôi mắt dưới đôi mi dài rậm của Tô Họa rất sâu, trong ánh mắt có một chút kỳ vọng, một chút khích lệ: “Không phải em nói là em muốn đi ra ngoài xem sao? Nếu như em còn không dám bước ra khỏi cửa thì làm sao em có thể ra khỏi thôn được? Nếu như em không dám ra khỏi cửa thì bà nội sẽ không giúp chị. Vì em không dám ra ngoài, bà cũng không thể dẫn em ra khỏi đây.”
Bưu Tử cúi đầu, không dám nói gì, trong lòng đấu tranh tư tưởng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây