“Ở đây không có lãnh đạo công xã cử người đến đây phổ biến nuôi dưỡng và nuôi dạy trẻ con à?” Khổng Mật Tuyết thử hỏi.
Nhị Cẩu Tử lắc đầu. Chỗ bọn họ còn cách trấn trên mấy chục dặm đường núi nữa.
Lên núi xuống núi đều rất bất tiện, chẳng ai muốn đến đến đây để phổ biến thay tuyên truyền chuyện này cả. Bọn họ chỉ nhắm mắt làm ngơ cho xong việc.
Nghe vậy thì Khổng Mật Tuyết cảm thấy nặng nề, giữa hai lông mày cô ta hiện lên vẻ lo lắng.
Có vẻ như hy vọng người từ bên ngoài có thể đến giải cứu được cô ta được không được lớn cho lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây