Sắc mặt Bạch Lâm trở nên nặng nề rồi nhìn chằm chằm bọn họ: “Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh! Đánh chết thì ăn cỗ!”
Phó Thanh Từ lau máu trên mũi đau đến mức xuýt xoa một tiếng, vẻ mặt cũng rất tủi thân mà nói: “Chị Bạch, không phải đánh nhau, là anh ta đánh tôi trước, chị xem tôi còn chảy máu đây này...”
Đồng Xuân Lôi không giải thích được, chỉ biết gãi cổ nói: “Cậu đáng bị đánh!”
Đồ Nhã Lệ trầm mặt, đặt thật mạnh tách trà lên bàn.
“Tôi biết cậu tới đây để làm gì.” Bà ấy nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây