Trong ánh mắt của Tô Dã có sự kiên quyết và quyết tâm giống như ánh mắt của Đồng Họa: “Ba tin con, cho nên ba không ngăn cản con, nhưng ba là ba của con, ba phải đi cùng con.”
Đồng Họa rơi nước mắt, trong đôi mắt đỏ bừng lộ ra từng tia tuyệt vọng: “Ba có thể đừng để con khó xử như vậy được không…”
Tô Dã biết cô đang lo lắng điều gì: “Ba đảm bảo ba sẽ không can thiệp vào nữa!”
“Đi thôi!” Tô Dã hiếm khi dựng lên hình tượng một người ba.
Cố Tư vội vàng vào bếp chào Đồ Nhã Lệ, bọn họ phải ra ngoài một chuyến!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây