Trong lòng Vương Phương đau đớn lại mâu thuẫn, nhìn Tuyết Nhi, ngoại trừ nghẹn ngào khóc, bà ta không nói được lời nào nữa.
Đồng Xuân Lôi nhìn cảnh tượng này, chẳng những không bị cảm động, ngược lại trong lòng sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Anh ta quyết đoán nói: “Nếu đã như vậy, để Phó Thanh Từ chữa bệnh cho mẹ đi! Như vậy mẹ sẽ không cần giống như người sống mà như đã chết nằm trên giường chịu tội nữa.”
Vương Quy Nhân nhìn về phía Vương Phương: “Chị cả?”
Hai mắt Vương Phương đục ngầu, đẫm lệ, nước mắt nước mũi lem luốc đầy mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây